Bạch Dạ dừng chân tại một ngọn núi. Chính là Côn Sơn, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía trên, khoé miệng cười cười, trong lòng tự nhủ. Đã 5 năm, nàng đi đã 5 năm rồi, không biết mọi người ở đó như thế nào rồi. Nàng tưởng niệm người nhà. Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca và Thiển Thiển, mọi người liệu có nhớ mình không?
Thoắt cái, Bạch Dạ đã biến mất.
Tại Sơn cốc, lúc này Bạch Thiển đang phơi thảo dược. Nhưng tâm trạng nàng thấy chán nản, một nỗi buồn nhè nhẹ dâng lên trong lòng nàng.
Quỷ y từ xa thấy Bạch Thiển đứng thơ thẩn như người mất hồn, liền lại gần hỏi “Thiển nhi, con làm sao vậy?”
“Sư phụ, con thấy nhớ Tứ ca và Ngũ tỷ.”
“Hầy, ta biết con nhớ chúng, không sao đâu, chúng sẽ về nhanh thôi”. Quỷ y nhẹ nhàng xoa đầu nàng an ủi.
Bạch Thiển ngước mắt nhìn “Liệu 2 người họ có làm sao không, con thấy lo quá.”
Quỷ y bất lực nhìn cháu gái nhi lo lắng, chính mình cũng chẳng biết nói gì hơn. Nhưng thật sự là không phải cũng quá lâu rồi sao, nếu như bọn chúng thật sự có chuyện gì, thì mình cũng không biết ăn nói thế nào với bọn trẻ nữa.
Hầy, thật đau đầu mà.
“Thôi con nghỉ ngơi đi, ta phải cùng vơi Đại ca con nghiên cứu thảo dược”. Nói xong liền đi vào phòng.
Bạch Thiển cũng định vào phòng chính mình, nhưng phát hiện bị thiếu mất một thau thảo dược. Đang lúc không hiểu chuyện gì, thì bị một ai đó từ đằng sau lôi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-chu-tranh-xa-ta-ra/2651406/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.