Đến đêm, Bạch Thiển ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, hôm nay gió giật hơi mạnh nhưng nàng dường như không để ý đến điều đó.
Tiểu Bạch thấy vậy nhắc nhở "Tiểu thư, đừng ngồi như vậy quá lâu, sẽ cảm lạnh đó."
Chẳng biết nàng có nghe rõ lời Tiểu Bạch nói hay không mà vẫn như cũ lặng người.
Rốt cuộc nàng đang có điều gì đắn đo?!
Một cơn gió khá mạnh bay về phía Bạch Thiển khiến nàng nheo mắt lại. Thân ảnh của một nam nhân xuất hiện trước mặt nàng.
"Hắc Ám?"
"Tiểu thư của tôi!"
"Sao huynh lại tới đây?"
Hắc Ám tỏ ra đáng thương như một chú cún nói "Chẳng lẽ phải có việc mới được tới tìm muội sao?"
Bạch Thiển không thèm để ý đến hắn, quay ngoắt mặt đi. Một đóa hoa nhỏ đưa đến trước mặt nàng.
"Tặng muội!"
Nàng sững sờ, đó không phải là Linh Lan sao? Là loài hoa nàng yêu thích nhất.
"Ta đi qua Dương Khuê nên đã ngắt lấy nó."
Linh Lan là loài hoa quý, chỉ có duy nhất ở tỉnh Dương Khuê của Nguyệt quốc. Không nghĩ tới huynh ấy lại nghĩ tới nàng nhiều như vậy.
Khóe miệng nàng hơi cười cười nhưng sau đó lại làm bộ nói "Đừng nghĩ như vậy ta sẽ tha thứ cho huynh!"
"Thôi mà tiểu thư của tôi, nàng vẫn chưa hết giận sao?" Hắc Ám bất lực nhìn Bạch Thiển, không ngờ rằng nàng ấy nhớ dai như thế. Hắn cũng đâu phải muốn giấu nàng đâu, nhưng mệnh lệnh của công tử, hắn không thể không tuân.
Sau đó hắn đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-chu-tranh-xa-ta-ra/2650152/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.