Bạch Thiển bước từng bước nặng nề vào trong hàn viện của mình. Gót chân đã hơi sưng đỏ lên vì đứng quá lâu. Nàng thở dài ra một hơi, cảm xúc lúc này chẳng khác nào mấy ông lão ngồi trước hiên hè ngẫm nghĩ cuộc đời.
Tiểu Bạch đi ra từ sân nhà, nhìn thấy tiểu thư nhà mình lộ rõ vẻ mệt mỏi, còn chú ý tới cái chân đang sưng, hốt hoảng đỡ Bạch Thiển đi vào trong viện.
Âm thanh của tiếng chuông ban thờ đã đổ.
Ở Khải Nguyên đại lục, dù biết quyền lực của các đại gia tộc rất lớn, họ có thể dựa vào nó để hưởng lợi. Nhưng nhất mực người ta vẫn tôn kính một thứ, đó là Chùa thiền.
Nghe đâu nó được xuất phát từ câu chuyện xa xưa, người ta nói rằng trước đây vì con người cứ chém chém giết giết để tranh giành thứ gọi là quyền lực, nên có một nhóm người không biết từ đâu tới, mang theo sự thông thái của mình đi thức tỉnh những con người sa đọa. Cùng với tiếng chuông ngân vang, mọi người đều tìm lại được tâm hồn của bản thân. Họ được gọi là Thiền Âm Sư.
Sau khi nhóm người đó rời khỏi, vì để tỏ lòng biết ơn, con người nơi đây đã khắc sâu vào trong tâm trí mình, dạy lại cho con cháu đời sau rằng luôn phải kính trọng những người Thiền Âm Sư.
Khắp đại lục nơi nơi đều có chùa thiền, dù phố lớn phố nhỏ đều có thể tìm gặp một ngôi chùa.
Chiếc chuông là đại diện của những người Thiền Âm. Cứ vào giờ Thân, tiếng chuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-chu-tranh-xa-ta-ra/2650136/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.