Bạch Dạ đưa Thượng Quan Uyển Nhi vào thẳng trong phòng của chính mình. Chính là theo như quan sát của Thượng Quan Uyển Nhi cho thấy, tòa biệt phủ này nằm biệt lập tại một khu rừng rộng lớn, bên ngoài bị bao phủ toàn là sương mù dày đặc. Thế nhưng mà ở bên trong lại không hề quá đáng sợ, ngược lại còn khá thoải mái.
Cái khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy kì lạ là cách xử sự của người trong này, khi Bạch Dạ bước vào thì thái độ của mọi người là cung cung kính kính, đến nỗi huynh ấy đi qua rồi mới dám ngẩng đầu lên. Làm dấy lên nghi ngờ về thân phận của Vệ Dạ.
Nàng được bố trí tại một căn phòng khá xinh xắn, có cả cửa sổ lớn vô cùng thoáng mát, đối diện là cả một khu vườn không biết do ai trồng. Nhìn qua khá giống với phòng của nàng ở gia tộc.
"Có việc gì cứ gọi ta!" Bạch Dạ nhẹ nhàng nói.
"Ừm!"
____
Bên ngoài, trước hiên phòng, Thượng Quan Uyển Nhi nằm yên lặng trên chiếc ghế dài, đôi mắt phượng hơi hơi hé mở, lộ ra con ngươi đen láy xinh đẹp bên trong, bên cạnh nàng đã đĩa hoa quả được gọt sẵn.
Mấy ngày liên tiếp, sau khi nàng tới nơi này, đã có rất nhiều chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Sự mất tích của nàng đã khiến gia gia phẫn nộ, không ngừng cho người đi tìm tung tích của nàng, thề rằng cho dù phải xới tung cả đế quốc cũng phải tìm ra.
Đế quốc cũng có một phen không thể yên ổn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-chu-tranh-xa-ta-ra/2650106/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.