Đêm tối tĩnh lặng, tất cả mọi người đều đang chìm trong cơn say giấc, mây che khuất đi ánh trăng đang sáng rọi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, trông vô cùng gấp gáp và vội vàng. Bạch Dạ đang nằm yên trên chiếc giường nệm bị tiếng gọi làm cho tỉnh giấc.
"Công tử, công tử!" tiếng gõ cửa dồn dập của một người nào đó, giọng điệu giống như hận không thể xông hẳn vào trong phòng kêu nàng dậy.
"Có chuyện gì?" Bạch Dạ bị đánh thức tâm trạng vô cùng bực bội.
Là một tỳ nữ, miệng không ngừng thở dốc nói "Không hảo rồi công tử, một số người trong cung phát điên rồi!"
Bạch Dạ không một chút chần chừ, vội vàng lao nhanh sang bên ngoài, áo choàng còn chưa kịp mang lên đã chạy đi. Ra đến hành lang bắt gặp Đế Vô Trần cũng đang chờ sẵn ở đó. Hai người cùng với tỳ nữ dẫn đường đến sảnh cung điện.
"Hoa Thiền?"
"Tiểu Dạ!" Xuân Hoa Thiền nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau lưng, xoay người nhìn Bạch Dạ, nét mặt sợ hãi và lo lắng.
"Chuyện này là sao?"
Bạch Dạ ánh mắt hướng xuống dưới đất, có rất nhiều người đang bị cận vệ chế ngự và trói lại, bôn dạng trông khủng khiếp. Bọn họ hai mắt đỏ ngầu, đầu tóc, quần áo rối bời, dù bị trói nhưng cả người không ngừng dãy dụa, miệng luôn phát ra những tiếng rên âm ỉ.
Xuân Hoa Thiền liền kể "Ta cũng không biết, đột nhiên một số lính canh bên ngoài xông vào, họ không hề có ý thức gì, liên tục làm loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-chu-tranh-xa-ta-ra/2650080/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.