Chưa gì trời đã sập tối, mặt trời cũng đã lặn, Hoắc Dương đưa Bạch Dạ tới phòng mà hắn chuẩn bị cho nàng. Còn chưa kịp đi vào đã nghe văng vẳng tiếng ai đó gọi nàng từ đằng xa.
"Tiểu Dạ, Tiểu Dạ của ta tới rồi sao? Mau mau, đưa ta tới chỗ con bé."
Nghe giọng thôi cũng đủ biết là ai, Hoắc Dương ôm trán bất đắc dĩ, như kiểu "Đây không phải là cha ta".
Hoắc Thiên lảo đảo bước đi, mặt đỏ phừng như quả cả chua, ánh mắt đờ đẫn có khi không phân biệt được trời với đất. Ông cầm trên tay chai rượu, vẫn cao giọng "Tiểu Dạ đâu?"
Người quản gia luống cuống không biết phải làm thế nào, may mắn nhìn thấy Hoắc Dương và Bạch Dạ đi tới liền nhảy ra cầu cứu.
"Lại uống say hả?" Hoắc Dương nhìn lão cha nhà mình, ghét bỏ nói "Thật là hết nói nổi. Mau mang canh giải rượu ra đây."
Nghe tới canh giải rượu, Hoắc Thiên liền giận dữ quát lên "Ta đâu có say! Ta còn có thể uống thêm vài chai nữa kìa! Đừng khinh thường lão tử."
Ý thức ông mơ hồ, đôi con ngươi nhìn lên dường như thấy được Hoắc Dương và Bạch Dạ. Có hơi bình tĩnh lại nói "Tiểu Dạ đến rồi à? Lại đây uống với ta vài ly nào."
Hoắc Dương tức giận nói "Lão già chết tiệt này, muội ấy còn nhỏ, uống cái gì chứ? Ông tính biến muội ấy thành con sâu rượu giống ông à? Ông như vậy, mới khiến nương dưới suối vàng ghét bỏ đó." nói xong tính lôi kéo Bạch Dạ rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-chu-tranh-xa-ta-ra/2650064/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.