Nhìn vào gương mặt an tĩnh lúc ngủ kia, Bạch Dạ đâu thể nghĩ hắn vốn là một người tùy tiện, tên đáng ghét mà trước kia nàng từng quen biết chứ.
Xem ra hắn cũng chịu tổn thương không nhẹ!
Nàng đi ra khỏi phòng, đóng cửa nhẹ nhàng rồi dặn quản gia "Đừng làm phiền hắn!"
"Tôi đã hiểu thưa ngài!" người quản gia đứng một lúc lâu, nhìn nàng rồi lại nói "Tôi đã phục vụ cho thiếu chủ được nhiều năm nay, chưa từng thấy ngài ấy thân thiết với ai khác ngoài tiểu thư. Tính cách thiếu chủ rất dễ nổi nóng nhưng khi ở bên tiểu thư thì lại rất vui vẻ và hoạt bát. Giờ nhìn tiểu thư lo lắng cho ngài ấy như vậy, tôi rất cảm kích. Chắc chắn cung chủ ở trên trời cũng an tâm phần nào."
Bạch Dạ không nói gì, chỉ là ở trầm mặc.
Bao nhiêu năm nay tiếp xúc với Hoắc Dương, giữa nàng và hắn chi gian tất nhiên không phải là quan hê hợp tác hay xã giao. Tình cảm mà cả hai dành cho nhau là một loại cảm xúc không thể phá vỡ. Bởi vị trí của đối phương trong tim mình, không thể nào hình dung được.
Nàng coi hắn là gì? Bằng hữu? Hay người thân?
Nàng cũng chẳng biết. Nhưng chắc chắn sẽ không phải là thứ gọi là tình yêu.
Tình yêu đối với nàng, quá xa xỉ.
Ngay cả định nghĩa của chúng là gì, Bạch Dạ cũng luôn tự hỏi. Và thật sự, con người của nàng, xứng đáng nhận được tình yêu sao?
Thế nhưng, đó chỉ là trước kia. Còn bây giờ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-chu-tranh-xa-ta-ra/2650058/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.