Đây là biểu hiện rằng độc lại tái phát. Hiện giờ là ban đêm, nàng không dám hét lên cho dù rất đau đớn, cổ họng run lên vì nhẫn nại.
Đau quá! Xương cốt cũng đau!
Chân nàng giờ yếu đến mức không còn cảm giác gì được nữa.
Muốn khóc, nhưng không được!
Cần phải làm gì đó để bản thân không rơi vào hôn mê. Giống như mọi khi, chỉ cần dùng chùy thủ đâm vào chân, sẽ tỉnh táo.
Chùy thủ ở đâu?
À nhớ rồi! Lúc chiều có đưa cho Tiểu Lục vì con bé thích nó.
Làm sao bây giờ?
Rõ ràng không phải bị mù nhưng sao trước mắt lại không thể nhìn rõ được thế này?
Lí trí mách bảo nếu như không tỉnh lại, nhất định sẽ bị độc hành hạ đến chết. Không còn cách nào khác, dựa vào bản năng muốn sống sót, Bạch Dạ tự đẩy bản thân vào chân giường, đầu va chạm khiến máu đỏ tươi từ trên chảy xuống mặt.
Tỉnh hơn rồi! Nhưng hơi choáng váng!
Cả cơ thể Bạch Dạ nằm ngửa ra đất, nhìn lên trần nhà. Mặc dù thần trí còn chút nhận biết được nhưng mắt sớm đã quay mòng mòng, đến đây là đâu cũng không phân biệt được nữa rồi.
Rõ ràng nàng có thể chịu đựng được nó trong suốt một khoảng thời gian dài rồi, vậy mà giờ đây lại không thể nữa sao?
Nó rất đau! Nhưng nàng không thể làm gì được.
"Tiểu Ngũ..."
Hình như có tiếng ai đó, gọi nàng sao? Không thể biết được vì trước mắt nàng bây giờ hoàn toàn là thế giới của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-chu-tranh-xa-ta-ra/2650035/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.