“Bệnh tật là thứ mà không phải em muốn có là được.” Lục Thịnh nhỏ giọng: “Tiểu Kiều, trong chuyện này em cũng là bất đắc dĩ, cho nên đừng quá để ý làm gì.”
Anh càng nói, lại càng cảm thấy đau lòng.
“Năm đó, ba mẹ em cũng hơn ba mươi rồi, bất kể làm chuyện gì hay là chịu trách nhiệm cho việc mình làm, không thể đổ lên đầu một đứa trẻ mới lên bảy tuổi là em được.” Anh nhìn Minh Tiểu Kiều, cắn môi, càng nhỏ giọng: “Em hãy nghe anh nói này, ba em có trách nhiệm, mẹ em có trách nhiệm, nhưng em thì không.”
Cô bị bệnh, một đứa trẻ con bị ốm, đã rất đáng thương rồi, còn bị trở thành cái cớ để người lớn đạt được mục đích.
Kiều Văn Nhân muốn nhân cơ hội này bước vào nhà họ Minh, Minh Chính Trí lại không thiếu cơ hội để cùng người nhà thương lượng chuyện này.
Ba yếu đuối không làm được chuyện gì, mẹ đầu óc mưu mô, bọn họ ai cũng sai, không ai vô tội cả.
Minh Tiểu Kiều im lặng trong chốc lát, buồn phiền nói: “Nói thật là những điều đó em đều biết, nhưng khi nghĩ đến thì em lại không chịu được.”
Nói xong, đôi mắt cô đỏ hoe.
Lục Thịnh càng thêm lúng túng.
Kể từ lúc nào mà Minh Tiểu Kiều lại trở nên yếu đuối như thế này.
Từ trước tới nay trong mắt anh, cô luôn mang hình tượng lạnh lùng, có cả phần cứng rắn, ấy thế mà bây giờ cô lại khóc trước mặt anh.
Lục Thịnh nắm chặt tay, muốn ôm cô một chút, lại cảm thấy cô bây giờ đặc biệt nhạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-cau-chia-tay/956876/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.