“Dừng lại!”
Một chiếc cốc bị ném vung vãi trên mặt đất, phát ra âm thanh vang vọng.
Ông cụ Minh ngồi phía sau chiếc bàn, khuôn mặt tái mét, dùng sức thở hổn hển.
Lý Hân thấy tình huống không đúng cho lắm, vội vàng vỗ nhẹ sau lưng ông cụ: “Ba, đừng nóng vội, hô hấp chậm thôi, đừng để thân thể bị thương.”
Ông cụ Minh nhắm mắt lại, hít sâu một cái, mở mắt, bên trong toàn là khí lạnh.
Lý Hân đứng ở một bên khuyên nhủ: “Chú ba lần này làm không đúng rồi, nhưng ba cũng đừng vì thế mà làm mình bị thương.”
Ông cụ Minh cười: “Nó không nghe lời cũng không phải ngày một ngày hai, trước kia ta lười quản nó, nó đã cho rằng ta không dám động vào nó?”
Lý Hân nói theo ý tứ của ông cụ: “Cúng không phải là như thế, chú ba có ngày hôm nay, còn không phải là dựa vào nhà ta sao, là do ba giao xí nghiệp gia tộc cho chú ấy, nên cuộc sống của chú ấy trong nhiều năm qua mới được như thế này, kết quả chú ấy lại không nghe lời ba, không chừng…….”
Bà ta cố ý bỏ dở câu nói, khiến cho ông cụ Minh càng thêm tức giận.
Ông cụ Minh nói: “Còn tưởng ta không lầm gì được nó ư? Gọi thằng lớn vào đây.”
Lý Hân cười theo: “Ba, anh ấy đi làm đâu có thời gian ạ, Chính Thư cũng……”
“Gọi nó về đây.”
Ông cụ Minh quát lớn, ánh mắt gắt gao, nhìn bà ta chằm chằm.
“Sao nào, ta gọi con mình cũng không được ạ?”
Sắc mặt Lý Hân không tốt lắm, bà ta cũng ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-cau-chia-tay/956869/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.