Chương trước
Chương sau
Sau khi Lục Thịnh ra khỏi vườn hoa, liền chạy thẳng về phía nhà vệ sinh để giải quyết nhu cầu, lúc này mới thoải mái đi ra ngoài.
Chỉ là tuy anh đã giải quyết xong vấn đề sinh lí của bản thân, nhưng nỗi buồn bực trong lồng ngực anh vẫn không giảm được một chút nào.
Một lần nữa, anh lại không đánh mà chạy ngay trước mặt Minh Tiểu Kiều.
Trong lòng tự mắng chửi mình hèn nhát, thế mà anh lại sợ cô đến mức độ này.
Anh hận cô như vậy, sao lại phải sợ cô chứ?
Bên ngoài anh vẫn để lộ ra khuôn mặt than như cũ, nhưng có ai biết rằng bên trong nội tâm đang giao chiến kịch liệt, cuối cùng cuộc chiến vẫn kết thúc một cách thảm hại.
Mỗi lần anh tự động viên mình ở trong lòng, thế nhưng chỉ vừa nhìn thấy Minh Tiểu Kiều, mọi dũng khí của anh vèo một cái lại bay mất tăm mất tích.
“Anh Lục.”
“Chú Lục.”
Hai đứa bé nhìn thấy anh, liền cười hì hì chạy tới chào hỏi.
Lục Thịnh thấy hai đứa nhóc khoảng sáu bảy tuổi đang chạy về phía mình, mặt cũng giãn ra một chút, gật đầu đáp lại.
Đứa nhỏ gọi anh là anh Lục, không ai khác chính là em trai cùng cha khác mẹ với Minh Tiểu Kiều – Minh Cảnh Hoằng. Đứa bé còn lại chính là cháu đích tôn của nhà họ Minh, con trai độc nhất của bác trai cô Minh Cảnh Thành – Minh Tử Kỳ.
Hai đứa nhỏ tuy bối phận không giống nhau, nhưng vì tuổi tác tương đương nhau, lại từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đến tuổi đi học cũng đi cùng một nhà trẻ, hiện tại hai đứa còn học chung một lớp tiểu học cho nên tình cảm rất tốt. Đúng cho câu “Mạnh không rời Tiêu, Tiêu không rời Mạnh”*, ngày nào cũng nhìn thấy hai đứa dính lấy nhau, cùng nhau nghịch ngợm quậy phá.
#“Mạnh không rời Tiêu”, hoặc là “Tiêu không rời Mạnh” xuất từ 《 Dương gia tướng 》, Tiêu, Mạnh chính là hai viên đại tướng Tiêu Tán cùng Mạnh Lương bộ hạ của Dương Duyên Chiêu (Dương Lục Lang),hai người là huynh đệ kết nghĩa, thường như hình với bóng. sau này câu này dùng để nói về hai người có quan hệ phi thường thân thiết, tình cảm thâm hậu.] _ theo baidu
Mỗi lần Lục Thịnh gặp được hai nhóc này, anh vẫn vừa mắt nhất với Minh Cảnh Hoằng hơn, bởi vì bạn nhỏ này dám giận dỗi với Minh Tiểu Kiều.
Khi đứa nhóc này quậy nháo với cô, cô chắc chắn sẽ không thể nào cậy lớn ăn hiếp bé nên chỉ có thể nhẫn nhịn cơn tức, mỉm cười một cách miễn cưỡng.
Mỗi lần như vậy, anh lại cảm thấy trong lòng như nở hoa.
Năm đó chỉ bằng một con nhóc như cô lại có thể tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng anh, thì bây giờ cũng đã có đứa bé này đến thu thập cô.
Quả nhiên là ông trời có mắt.
Nghĩ tới đây, anh liền bày ra vẻ mặt ôn hòa, cất giọng hỏi Minh Cảnh Hoằng: “Này nhóc, có thấy chị gái em đâu không?”
Minh Cảnh Hoằng cười hì hì nói: “Em biết rồi nha, anh Lục tìm chị em làm gì sao?”
Lục Thịnh nghĩ thầm ông đây hận không trốn cô ta xa xa một chút, tìm cô ta để làm gì cơ chứ?
“Anh không tìm cô ấy, anh chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Hình như cũng lâu rồi em không có gặp chị gái nhỉ? Sao không đi theo chị em nhiều một chút?”
Minh Cảnh Hoằng lắc đầu: “Em không đi.”
Trẻ con đều rất nhạy cảm, mặc dù trước mặt mình Minh Tiều Kiều đều nói nói cười cười, nhỏ nhẹ tình cảm nhưng trực giác có thể cho Minh Cảnh Hoằng biết người chị gái này của bé không thích mình.
Trong lòng Lục Thịnh gấp gáp, nhóc không đi tìm chị gái, sao anh có thể cho cô ta một sự kinh ngạc lớn được chứ?
Anh giả bộ làm một người anh trai tri kỷ, hỏi cậu bé: “Em không thích chị gái sao?”
Minh Cảnh Hoằng do dự nói: “Em rất thích chị ấy.” Nhưng chị gái lại không thích cậu.
Minh Tử Kỳ đứng một bên cũng nói chen vào: “Tớ cũng rất quý cô nha, nhưng mỗi lần nhắc đến thì ông nội, cụ nội đều mất hứng nên tớ không dám nói.”
Dáng vẻ Minh Tiểu Kiều lớn lên trông rất xinh đẹp, bình thường tính tình cô đều rất vui vẻ, khéo léo. Hơn nữa, cô còn giỏi ca hát nhảy múa nên không có đứa trẻ con nào là không thích cô cả.
Lần đầu tiên, Minh Tử Kỳ nhìn thấy cô của mình xuất hiện trên TV, liền vui vẻ gào thét, hưng phấn chỉ vào người con gái đang nhảy múa trên màn hình, nói cho cụ nội Minh biết: “Cụ nội xem kìa! Là cô đó.”
Nhưng trên mặt ông cụ Minh một chút cũng không hào hứng, bình thường ông cụ sẽ mỉm cười phụ họa theo cậu bé, vậy mà lúc đó mặt mày lại xanh mét, thái độ ghét bỏ rồi bỏ lại một câu: “Không ra cái thể thống gì hết!”
Minh Tử Kỳ như bị dội cho một chậu nước lạnh, từ đó về sau cũng không dám nói mình thích Minh Tiểu Kiều trước mặt cụ nội nữa.
Lục Thịnh vẫn nhẫn nại khích lệ hai đứa bé: “Muốn làm gì thì phải làm luôn chứ! Đàn ông con trai, cần gì phải sợ đông sợ tây!”
Anh nói lời này thế mà lại không nhớ rằng người nào cũng đã từng tự động viên mình như vậy nhưng mà đến giờ vẫn chưa nhìn thấy thành công đâu!
Rốt cuộc vẫn là trẻ con, được người lớn khích lệ vài câu, hai đứa nhóc liền dắt tay nhau đi tìm Minh Tiểu Kiều.
Minh Tiều Kiều đang đi về phía phòng khách, nhưng chưa kịp đi đến cửa thì đã thấy hai đứa bé chạy vụt về chỗ cô như một viên đạn.
Hai đứa xông đến, trái phải ôm chặt lấy chân cô, đứa thì gọi chị, đứa lại gọi cô, nghe ngọt đến sún cả răng, dáng vẻ này ai nhìn thấy chắc cũng yêu quý không thôi.
Minh Tiểu Kiều lại sử dụng chiêu bài nụ cười vốn có của mình, rồi giơ hai tay ra ôm lấy hai đứa nhóc, dịu dàng hỏi: “Sao hai đứa lại ra đây?”
“Em muốn chơi với chị cơ!”
“Cháu muốn chơi với cô!”
Nụ cười trên mặt Minh Tiểu Kiều càng sâu hơn, đôi môi tạo thành một độ cong thật hoàn mỹ: “Cảnh Hoằng và Tử Kỳ ngoan nào – hai đứa ôm chặt như vậy sao đi được đúng không? Còn không mau buông tay ra, rồi chúng ta cùng đi!”
Sau đó, mỗi đứa nắm lấy một tay cô, vừa ríu ra ríu rít nói chuyện với cô, vừa cùng cô đi vào trong phòng khách.
Lục Thịnh đang trốn trong một xó xỉnh cảm thấy thất vọng tràn trề, tự nhiên sao lại hài hòa hợp thế?
Không nhìn thấy Minh Tiểu Kiều bị chọc tức, Lục tổng cảm thấy rất không vui.
Đến lúc tiệc mừng thọ, tinh thần anh vẫn không sáng sủa thêm chút nào, cả người anh ủ rũ ỉu xìu.
Dù trong lòng anh chán chường như thế nào đi nữa, nhưng ngoài mặt anh vẫn duy trì tốt dáng vẻ cool ngầu của tổng tài. Anh có dáng vẻ ưa nhìn, lại thêm khí chất cao quý, khi đứng chung một chỗ với ba mình, ai nhìn thấy cũng phải khen ngợi đứa con trai nhà họ Lục rất có tiền đồ.
Lục Xương – ba của Lục Thịnh – cười đến mức không khép được miệng.
Thế nhưng sau lưng ông lại trợn trừng mắt nhìn anh, thấp giọng mắng: “Hôm nay là ngày gì, chắc tôi cũng không cần phải nói với anh đâu nhỉ? Vậy mà tối hôm qua, anh lại còn đi ra ngoài lêu lổng? Anh xem cái đức hạnh này của mình đi, mau tươi tỉnh lên cho tôi!”
Hiểu con không ai bằng cha, tuy Lục Thỉnh trông rất thoải mái nhưng làm sao có thể thoát khỏi “hỏa nhãn kim tinh” của ba mình.
Có điều ba Lục lại không biết nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng con trai mình, chỉ có thể nghĩ đến khả năng tối hôm qua con trai mình ăn chơi trác táng bên ngoài nên nghỉ ngơi không tốt, tinh thần bây giờ mới ỉu xìu như này.
Lục Thịnh trong lòng có khổ mà không nói ra được.
Ngay cả ba anh cũng không hiểu anh!
Anh có cảm giác như mình đang bị cả thế giới ruồng bỏ vậy! Thật đáng ghét!
Sau đó, anh chỉ có thể kìm nén khó chịu trong lòng mà tham gia cho xong bữa tiệc mừng thọ, khóe mắt không dám liếc  một chút nào nhìn về phía Minh Tiểu Kiều.
Chính anh cũng rất khổ não về mình, vì vậy lúc tối anh liền quyết định rủ mấy thằng bạn thân đi bar.
Mạc Khải Hưng vừa vuốt ve người đẹp trong ngực, vừa quay sang nhìn dáng vẻ uống rượu giải sầu của anh, rồi lắc lắc chiếc điện thoại trước mặt anh, cười hì hì nói: “Lục thiếu gia, người này chắc hẳn là cậu đi!”
Đầu đề bài báo viết: Nghi vấn Đinh Văn Xu đang qua lại với bạn trai phú nhị đại!
Trên màn hình điện thoại xuất hiện một bức ảnh mờ mờ, Đinh Văn Xu che kín mặt, thân mật lôi kéo tay một người đàn ông đi ra khỏi quán rượu, thời gian là lúc rạng sáng năm giờ.
Lục Thịnh nhìn thoáng qua, trong miệng càng thêm đắng chát.
Trong khi đó Mạc Khải Hưng vẫn bừng bừng khí thế đọc nội dung phía dưới của bài báo: “…………Phóng viên đã phỏng vấn người đại diện của Đinh Văn Xu về tin đồn này, nhưng chỉ nhận lại được một câu rằng về phương diện tình cảm của nghệ sĩ, anh ta cũng không nắm rõ……”
Mấy người đang ngồi quanh đấy cũng hùa theo: “Lục đại thiếu gia quả nhiên là Lục đại thiếu gia, mới chưa bao lâu đã thay một em minh tinh mới.”
Lục Thịnh ngoài mặt cô cảm: trong lòng bé cưng đang rất đau khổ, bé cưng không muốn nói gì hết.
Lục Thịnh năm nay hai mươi ba tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học hai năm trước, bạn gái bên người cũng không ít, phần lớn trong đó đều là nữ nghệ sĩ có chút danh tiếng trong giới giải trí. Vì vậy mà anh được mọi người đặt cho biệt danh “tay sát gái”.
Mọi người đều nói rằng anh trăng hoa đa tình nhưng lại cũng rất vô tình, bởi vì cuộc tình nào của anh cũng ngắn ngủi kéo dài không quá ba tháng,  vừa qua ba tháng lập tức có người mới.
Nhưng tất cả những cô gái đã từng nói chuyện yêu đương với anh, đều chưa từng một lần oán trách anh. Người nào cũng đều nói anh hay trêu chọc nhưng lại rất biết cách chiều chuộng bạn gái, ở cùng một chỗ với anh đều rất vui vẻ, coi như chia tay rồi thì cũng muốn chúc anh tìm được hạnh phúc mới.
Ngay cả mấy người ngồi ở đây cũng đều cho rằng Lục Thịnh là một tay chơi gái rất lão luyện.
Có ai biết những lúc như này vị xử nam lâu năm – Lục Thịnh khổ sở muốn rơi nước mắt*.
#Từ gốc “蓝瘦, 香菇”: Đây là một thuật ngữ mạng của Trung Quốc. Cụm từ này xuất hiện do một người đàn ông ở Nam Ninh, Quảng Tây, Trung Quốc đăng tải một video lên mạng xã hội chia sẻ nỗi buồn khi người yêu mình đi xa, có nhắc đến cụm từ “难受, 想哭” /nanshou, xiangku/ (tạm dịch: đau khổ, muốn khóc) nhưng do khẩu âm của mình nên mọi người nghe chệch thành “蓝瘦, 香菇” /lanshou xianggu/ (tạm dịch: nấm gầy màu xanh). Từ đó, cụm từ “蓝瘦, 香菇” này trở thành một từ ngữ mạng dùng để chỉ cảm giác đau khổ. (resource: Baidu)  
Ở bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Minh, anh đã phải chịu đả kích không nhỏ, hiện tại lại có chút men rượu, trong lúc nhất thời giúp anh tăng thêm phần dũng cảm. Anh đặt mạnh chai rượu lên trên mặt bàn, khí thế ngất trời hét lên một câu: “Tôi muốn hỏi mấy người một chuyện!”
Cái giọng hét toáng lên ấy, khiến mọi người xung quanh ai cũng phải giật mình một phen.
Mạc Khải Hưng chậc lưỡi đáp: “Người anh em, cậu là đang tức giận cái gì? Mau nói ra để mấy anh em xả giận giúp cậu.”
Con ngươi Lục Thịnh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Mạc Khải Hưng nói: “Được, nếu có một người phụ nữ mà rất biết cách chọc tức cậu, hơn nữa người phụ nữ này còn rất quá đáng. Cậu nói thử xem tôi nên làm thế nào?”
Mạc Khải Hưng cười phì một tiếng, làm mọi người xung quanh cũng không nhịn nổi, nếu không phải sợ đại thiếu gia nhà họ Lục xấu hổ, không chừng bọn họ còn muốn dậm chân ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Được mệnh danh là một tay sát gái, trêu ghẹo không biết bao nhiêu đóa hoa, vậy mà lại có người phụ nữ khiến cho Lục đại thiếu gia ra nông nỗi này.
Thành thật mà nói, mọi người rất ngạc nhiên, nhưng vẫn muốn nhìn xem người kia là ai.
Nhìn ánh mắt Lục Thịnh đang ngày càng lạnh dần, Mạc Khải Hưng ho nhẹ một tiếng, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Cái kia phải xem cô gái đó là người như thế nào? Cô ấy bao nhiêu tuổi? Đã kết hôn hay chưa? Có xinh đẹp hay không?”
“Hai mươi tuổi, chưa kết hôn………. rất xinh đẹp!”
Mỗi lần Lục Thịnh nhìn thấy Minh Tiểu Kiều, hai chân đều muốn nhũn cả ra, nhưng không thể không thừa nhận cô hoàn toàn xứng đáng được công nhận là một mỹ nhân ngọt ngào xinh đẹp.
Cả một bàn người đều bị câu nói của anh làm cho dậy sóng. Trong lòng Mạc Khải Hưng ngứa ngáy không thôi, anh chàng còn rất muốn bá vai Lục Thịnh, lớn tiếng hỏi xem cô gái kia là ai, làm thế nào mà cô ấy có thể bắt nạt cậu? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Bọn họ là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Mạc Khải Hưng biết rõ Lục đại thiếu gia mặt ngoài cao ngạo lạnh lùng nhưng thật ra bên trong đang rất khó chịu.
Lúc này mà muốn ép anh nói ra, khéo anh sẽ nổi giận, thậm chí còn có khả năng trở mặt luôn với bọn họ.
“Nếu như là phụ nữ độc thân trẻ tuổi lại xinh đẹp, như vậy mọi chuyện đều dễ xử lý thôi. Cậu làm cho cô ấy chết mê chết mệt, đùa giỡn tình cảm của cô ấy, rồi sau này đá cô ấy, như vậy tuyệt đối khiến cho cô ấy phải trả một cái giá lớn.”
Lục Thịnh vẫn không nói gì, nhưng Quan Bình Hiên ngồi bên cạnh anh lại nghe không nổi nữa liền nói: “Không tổn hại cái đầu cậu ý, cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, chiêu này quá độc ác rồi.”
Mạc Khải Hưng không vui, vắt chéo hai chân, liếc xéo nhìn Quan Bình Hiên: “Quan luật sư, rốt cuộc là cậu đứng ở phe nào vậy? Mấy anh em bây giờ là đang nghĩ cách giúp Lục đại thiếu gia, ai còn hơi sức đâu mà để ý đến người phụ nữ kia. Nếu không thì tức giận của cậu ấy oan uổng quá sao?”
Quan Bình Hiên nhíu mày nói: “Có rất nhiều biện pháp khác, tại sao cứ phải dùng cách này? Đây không phải là hủy hoại con gái nhà người ta sao?”
Mạc Khải Hưng nghe xong, hỉ mũi coi thường đáp: “Thôi đi. Đầu năm nay, có người nào là chưa từng chịu khổ vì tình, làm sao có khả năng hủy hoại cô gái kia được? Cả cái bàn này chỉ có cậu là người tử tế thôi. Luật sư lớn như cậu thì sống có đạo đức quá rồi còn mấy người bọn tôi chắc chỉ xứng là một lũ rác rưởi!” 
Nghe Mạc Khải Hưng lớn tiếng nó, một anh bạn cùng bàn lập tức đứng ra giải vây.
“Còn chưa uống ngụm rượu, như thế nào mà cả đám đều say hết rồi. Nào tới ăn miếng dưa hấu để hạ nhiệt đi. Tối hôm nay mọi người tới đây là để vui chơi giải trí, chứ không phải tới để thêm bực tức trong lòng.”
Mạc Khải Hưng hừ một tiếng, cũng xuống nước, liền nhận miếng dưa hấu người bên cạnh đưa cho, cắn mạnh một miếng.
Quan Bình Hiên bực bội nới lỏng cà vạt, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thoáng nhìn qua Lục Thịnh.
Lục Thịnh đang ngẩn người.
Quan Bình Hiên dùng cùi chỏ huých anh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Dây thừng, cậu đang nghĩ gì đấy? Đừng có làm xằng bậy đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.