Ai đó đã mở cánh cửa sâu trong đại sảnh và đi ra sao? Một người hoặc sinh vật phi phàm nào đó bị mất khống chế ở gần đây chăng? Hơn nữa còn có khả năng hành động trong mơ? Nghe Anderson kể xong, Klein bắt đầu phỏng đoán theo logic.
Giữa luồng suy nghĩ xoay như chong chóng, hắn bỗng nảy ra ý tưởng:
Có khi nào là chủ nhân của đôi mắt thần bí đã theo dõi mình và boong tàu không?
Khả thi lắm! Nếu người thần bí ấy vẫn luôn ở trên tàu và theo chúng ta vào vùng biển này suốt bấy lâu, thì đương nhiên đêm đến hắn cũng sẽ đi ngủ rồi xuất hiện ở thế giới mơ… Quý cô ‘Ẩn Sĩ’ không biết tới sự tồn tại của hắn hay là ngầm cho phép hắn hành động vậy? Hoặc vì có hắn là lá bài tẩy nên cô ta mới chấp thuận ủy thác của mình, không sợ vùng biển nguy hiểm này? Không, chẳng khẳng định được. Ít nhất thì mình cũng không thể chắc chắn kẻ đã mở cánh cửa sâu trong đại sảnh rồi đi ra với người thần bí kia là một… Klein quan sát Anderson với ánh mắt sâu sắc, hỏi ngược lại:
“Sao không giống?”
Lúc Anderson vừa đề cập ban nãy, anh nghi ngờ kẻ mở cửa là thành viên của Tàu Tương Lai, nhưng sau đó thì cho rằng không giống lắm.
Anderson bật cười khanh khách:
“Ở trong mơ tôi đã gặp gỡ tất cả mọi người trên tàu rồi, xong nhận ra chẳng ai sở hữu năng lực tự do hành động trong thế giới ấy cả, ngoại trừ anh.”
“Thật đáng tiếc, lúc ấy ta đang mở cửa ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bi-chi-chu/403604/quyen-3-chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.