Nhìn thấy lời nhắc của Will Oncetine, Klein thoạt có cảm giác may mắn.
May mà mình không đi tìm đường chết, không tiếp tục thăm dò… Hắn không chần chừ gì mà thở phào nhẹ nhõm.
Dù hắn đã trông thấy bức bích họa liên quan tới “Kẻ Nuốt Đuôi” Ouroboros, gặp phải tên Anderson đáng sợ bị biến dị thành quái vật mà không rõ nguyên nhân, nhưng thực chất vẫn chưa đụng độ một tình huống nguy hiểm nào.
Không biết lần sau tiến vào cảnh mơ ấy là xuất hiện ngẫu nhiên trong một phạm vi nhất định hay tiếp nối từ lần mơ trước nhỉ… Nếu là vế sau, cách tốt nhất chính là không quấy rầy Anderson nữa hòng tránh kích động hắn, mà là về thẳng đường cũ, rời khỏi tu viện đen kia… Klein thu hồi tầm mắt, đọc dòng nhắc nhở tiếp theo:
[Trừ giấc mơ ra, những thứ còn lại không đến mức phiền toái như vậy. Miễn là anh đừng thử lại gần mấy tàn tích nọ, không nhìn trực tiếp vào những thứ bay trên bầu trời vào “giữa trưa”, không thách thức mấy cơn bão có điềm báo trước, cứ đi dọc theo tuyến hàng hải an toàn đã được người khác chứng thực, mọi chuyện sẽ không thành vấn đề gì quá lớn.
Còn về phần mỹ nhân ngư, nếu anh luôn khởi hành thẳng về phía trước, kiểu gì cũng gặp được chúng. Với cấp độ của chúng thì chỉ sinh sống được ở khu vực tương đối an toàn thôi, mà nó chẳng có bao nhiêu đâu.
Cuối cùng, chúc anh thuận buồm xuôi gió.
Thân ái, người bạn đang trong giai đoạn quan trọng giữa tuổi phát triển có thể sẽ thường xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bi-chi-chu/403599/quyen-3-chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.