Trong cung điện hùng vĩ với những cột đá lớn chống đỡ, Klein ngồi trên chiếc ghế lưng cao, khẽ gõ ngón tay xuống mép bàn đồng dài lốm đốm. Trước tiên, hắn loại bỏ biện pháp tìm kiếm một Danh sách 4 “Vô Ám Giả” từ đường tắt ‘Mặt Trời’. Nguyên nhân thứ nhất là vì hắn gần như không tiếp xúc với Giáo hội Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng, nên khó mà tìm được ai giúp đỡ. Thứ hai là hắn nghi ngờ rằng chưa chắc một “Vô Ám Giả” đã có thể tịnh hóa ô nhiễm tinh thần bên trong Con Mắt Đen Kịt. Dù gì biện pháp do ‘Ẩn Sĩ’ Cattleya cung cấp cũng là nhằm vào ảnh hưởng do người mất khống chế bình thường để lại, chứ không phải Chúa Sáng Thế Chân Thực! Tìm kiếm sự trợ giúp từ sức mạnh của Thiên Sứ hoặc Chân Thần cũng chẳng thực tế chút nào. Trên lý thuyết, mình có thể sử dụng mảnh không gian thần bí phía trên sương xám để xem bói Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng, rồi mượn sự phản kích tự động của Thần để phá nát đặc tính phi phàm, khiến ô nhiễm tinh thần bị bốc hơi. Nhưng vấn đề ở chỗ, Thần từng có kinh nghiệm rồi, không chừng có thể nhân cơ hội này xâm nhập vào đây, chiếm giữ luôn sương xám. Nếu thế thì lỗ còn lớn hơn lãi… Hơn nữa, khi một sức mạnh vượt qua không biết bao nhiêu lần cấp độ của mình có hiệu lực trong nháy mắt, không hề trì hoãn, mà lại nhắm tới mình, thì mình vốn không kịp cũng không có khả năng chuyển hướng nó vào Con Mắt Đen Kịt, hoàn toàn thiếu hụt năng lực điều khiển tình hình. Vả lại, cũng đâu phải muốn bói là bói được, vẫn phải có vật trung gian. Trước đó là mình dùng giọt máu của thần bắt nguồn từ Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng trong Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị, cũng như cái “lỗ tai” bị Chúa Sáng Thế Chân Thực ô nhiễm. Vật trung gian mình có hiện giờ là ngài “Cửa” và Hiền Giả Ẩn Dật. Có thể thông qua tiếng thì thầm vào lúc trăng tròn mà tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ nghe thấy và chỗ tri thức đã truy đuổi ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ để thử nghiệm. Nhưng tương tự, lực phản kích cũng sẽ không chuyển hướng về Con Mắt Đen Kịt, mà mình lại không biết làm sao để trung chuyển. Thầy Azik chưa khôi phục, “Con Rắn Vận Mệnh” Will Oncetine chưa sinh ra. Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng tìm được Thiên Sứ nào giúp nổi mình cả. Hầy, mình vẫn biết quá ít những nhân cao cấp vĩ đại… Phải rồi, vẫn còn thứ dính dáng tới cấp độ Thiên Sứ cơ mà, chính là ác linh quanh quẩn dưới tàn tích ngầm ở Backlund được nghi là Vua Thiên Sứ Medici kia! Nhưng tên này xảo quyệt kín đáo lắm, không biết có bao nhiêu âm mưu và ác ý. Trừ phi không còn biện pháp nào khác, chứ mình sẽ chẳng cân nhắc đến nó đâu. Đúng, chịu đựng rủi ro lớn như thế không đáng chút nào. Nếu đã vậy, thà mình từ bỏ Con Mắt Đen Kịt, đi thu thập vật liệu chính của “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” một lần nữa còn hơn. Đó là bụi oán linh cổ xưa và kết tinh hạch tâm Quỷ Tượng Đá Sáu Cánh, không chừng thứ trước có thể tìm thấy ở Minh giới! Thế này thì, thu thập lại một lần nữa là một phương hướng, mà đi tìm vật phẩm thần kỳ cùng loại với Mạch Máu Trộm Cắp cũng là một phương hướng khác. Trong trường hợp có màn sương xám che đậy, mình có thể dùng năng lực đánh cắp để nghịch đã tay, chắn chắn sẽ tách rời được ô nhiễm tinh thần của Chúa Sáng Thế Chân Thực ra khỏi Con Mắt Đen Kịt, cũng không sợ nó quay trở về. Phương pháp đơn giản nhất chính là, khi vừa hoàn thành đánh cắp, lập tức ném món vật phẩm thần kỳ bị ô nhiễm ra xa. Sau đó đưa Con Mắt Đen Kịt thuần khiết trở về thế giới hiện thực, thực hiện cách ly hai bên theo đúng nghĩa vật lý. Hừm… Có thể tìm vật phẩm thần kỳ tương tự vậy ở đâu nhỉ? Ngài ‘Người Treo Ngược’ chả nói năng gì sau khi thấy biện pháp, nên chắc anh ta cũng không biết. Nhưng mình sẽ hỏi trong tụ hội Tarot lần sau. Quý cô ‘Ẩn Sĩ’, tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’, nhóc ‘Mặt Trời’ và tên Emlyn White kia đều có con đường và tài nguyên tương ứng mà… Mình sẽ thử tự tìm kiếm trong một tuần này, bắt đầu từ ‘Trung Tướng Núi Băng’. Phó tam cô ta là ‘Nơ Hoa’ Jodeson có năng lực phi phàm “Đánh cắp”, chắc sẽ biết chỗ nào có vật phẩm thần kỳ tương tự. Suy nghĩ Klein dần sáng tỏ, có kế hoạch bước đầu. Hắn bói toán trước rồi nhanh chóng trở về thế giới hiện thực, thoát khỏi tình trạng sa sút tinh thần đang ngồi ườn ra trên ghế bành với bàn đồ uống và báo chí trước mặt, nhanh chóng bố trí nghi thức. Vẫn là ba ngọn nến, nhưng điểm khác lần này là biểu tượng hắn mô tả được đổi thành Thánh Huy của Thần Tri Thức Và Trí Tuệ - một con mắt toàn trí bên trên cuốn sách xòe ra. Thìa bạc cho nghi thức cũng được đổi sang một cái lưỡi lê đồng. Trong thần bí học, Sao Lam đối ứng với Thần Tri Thức Và Trí Tuệ, mà lĩnh vực của Sao Lam là thủy ngân và đồng. Klein đã cân nhắc tới vấn đề liên lạc với ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina Edwards từ lâu, nên dự phòng trước một bộ vật liệu của “Nghi thức hàng linh”. Sau một chuỗi thao tác, hắn đốt cháy bột phấn thảo dược, nhỏ tinh chất hoa oải hương và bạc hà cùng nước cất xuống. Giữa mùi hương tươi mát, thanh nhã và thần bí, Klein lùi lại một bước, dùng tiếng Hermes cổ tụng niệm thần chú: “Tôi khẩn cầu sức mạnh của tri thức; Tôi khẩn cầu sức mạnh của lý trí; Tôi khẩu cầu sự chiếu cố của Thần Trí Tuệ; Tôi khẩn cầu ngài cho phép tôi giao tiếp với Edwina Edwards, Bậc thầy truy đuổi tri thức, Nhà nghiên cứu sinh vật Linh giới, ‘Trung Tướng Núi Băng’ trên biển rộng đến từ Renburg.” … Giữa tiếng vọng từ giọng nói của Klein, trong tế đàn bỗng trở nên tăm tối và lạnh lẽo. Tất cả, bao gồm lưỡi lê đồng, bình kim loại nhỏ đều bay bổng. Thành công rồi. Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim vẫn còn trong phạm vi 500 hải lý… Klein thoạt mừng rỡ, rồi trông thấy ngọn lửa trên ba cây nến dài ra, ánh lên sắc nhợt nhạt, nhuốm ít màu xanh lục sẫm. ——Hắn biết bản chất của “Nghi thức hàng linh” là buông lỏng cơ thể mình, cho phép linh thể sao của mục tiêu bám vào, hoàn thành việc giao tiếp một cách hữu hiệu. Nhưng đồng thời bản thân cũng sẽ mất đi sự bảo vệ, rất dễ bị mục tiêu của “Nghi thức hàng linh” tấn công. Vì vậy trước đó hắn đã xem bói, phán đoán mức độ nguy hiểm. Hơn nữa, vì đã gặp mặt và trò chuyện rồi, hắn tin ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina không phải một người chứa ác ý, tạm thời khá đáng tin cậy. Bấy giờ, cơn gió bên trong bức tường linh tính thổi tới, khiến Klein cảm thấy một sức mạnh lạnh như băng hàng lâm xuống từ hư không, muốn tiến vào trong cơ thể mình. Rồi, hắn ngạc nhiên phát hiện ra mọi chuyện hoàn toàn không giống như đã dự tính. Hắn không bị đối phương cứ thế nhập vào người, mà vẫn đủ sức mạnh cưỡng lại, vẫn kiểm soát được cơ thể! Chuyện gì vậy? Ngay khi vừa nghĩ thế, hắn đã lờ mờ trông thấy một màn sương xám mỏng manh vô hình chung quanh bản thân. Đây là đặc thù hắn mới có sau khi đã thăng cấp lên “Người Không Mặt”, sức mạnh của sương xám đã hơi thẩm thấu vào thế giới hiện thực! Suy nghĩ thật nhanh, Klein dứt khoát vung tay tới giá treo mũ áo, “ném” màn không khí lạnh như băng về phía đó. Trên giá treo, chiếc áo khoác nỉ đen của hắn bay bổng lên một cách quỷ dị, hai ống tay áo giơ cao, trông hơi lóng ngóng. Nó giống như thể có một người tàng hình đang mặc chiếc áo khoác của hắn! Chiếc áo khoác nỉ đen lững lờ trôi về trước hai mét rồi dừng lại. Nó nâng hai ống tay áo lên, để chéo nhau tạo thành một hình “×”. Nghĩa là sao? Klein sửng sốt trong giây lát, chợt hiểu ý ‘Trung Tướng Núi Băng’: Không có miệng, tôi không thể nói chuyện! Không có tay, tôi không thể viết ra! Khó xử thế nhờ… Klein ngẫm nghĩ một chút, nói rành mạch ngắn gọn: “Tôi cần một món vật phẩm thần kỳ có thể đánh cắp năng lực phi phàm của người khác. Chẳng hay quý cô đây có sở hữu nó không? Nếu không, cô có thể giúp tôi hỏi phó tam của cô, ngài ‘Nơ Hoa’ Jodeson chứ? Cô có thể viết câu trả lời tương ứng vào thư, rồi triệu hồi người đưa tin của tôi gửi đi.” Ống tay áo khoác nỉ đen mở ra, làm động tác nhấn xuống. Sau đó, nó mất đi linh hồn, rơi phịch xuống đất, không còn dựng đứng như vừa rồi nữa. Nghĩa là “được” à? Klein thầm thở dài, vội kết thúc nghi thức. Hắn treo chiếc áo khoác nỉ đen lên, dùng bàn chải và khăn tay làm sạch nó. Rồi, hắn viết một lá thư, hỏi thầy Azik vấn đề tương tự. Thổi còi đồng, triệu hồi người đưa tin xong, Klein rất nhiệt tình làm thử biện pháp thứ ba. Hắn lấy hạc giấy trong ví tiền ra, cẩn thận từng chút một dỡ phẳng, dùng bút chì viết một dòng chữ: [Xin hỏi nơi nào có vật phẩm thần kỳ có thể đánh cắp năng lực phi phàm của người khác?] Đặt bút chì xuống, Klein men theo đường vân, gấp hạc giấy trở lại nguyên như cũ, cảm thấy cực kỳ vui mừng vì tay nghề làm thủ công của mình đã tiến bộ. … Ban đêm, xem lời cầu nguyện của các tín đồ xong, Klein trở về thế giới hiện thực, vào phòng vệ sinh tận hưởng bồn tắm nước nóng dễ chịu. Vì thế nên sau khi chui vào chăn, hắn nhanh chóng ngủ say, mãi cho tới khi giật mình tỉnh dậy vì cảm thấy có một sức mạnh đang xâm nhập giấc mơ của mình. Lại là đồng bằng hoang vu thê lương kia, lại là tòa tháp nhọn cao ngất đen kịt kia. Klein bước qua từng cánh cửa và xuyên qua các bức tường một cách vô cùng thành thạo, đến được nơi sâu nhất trong tòa tháp. Nơi này vẫn vương vãi đầy bài Tarot. Chúng tập trung quanh một ụ đất gồ lên ở trung tâm, trông như đang biểu thị điều gì đó. Vừa lúc là một “Thầy Bói”, Klein có thể giải đọc từ giữa sự hỗn loạn và mâu thuẫn: Ở khu vực nhô lên, dòng chữ đã hoàn toàn thay đổi. Từng từ ngữ bạc trắng tạo thành ba câu nói: Câu đầu tiên viết: [Tui chỉ là một đứa bé còn chưa ra đời.] Biểu cảm Klein sững lại như thể hắn đang nghe thấy tiếng nói xen lẫn tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh: Xin đằng ấy đó, đừng làm khó tui nữa mà, kiểu giao tiếp này mệt mỏi lắm luôn í… Câu thứ hai cũng ngắn gọn như thế: [Manh mối ở ngay trên người đằng ấy.] Câu thứ ba thì là: [Đừng hỏi đầu mối là gì, vì tui cũng chẳng biết đâu.] Nói cách khác, “Con Rắn Vận Mệnh” Will Oncetine có thể tiên đoán ra manh mối nằm trên người mình, nhưng lại không thể đoán được cụ thể là gì… Giống cảm giác bói toán giả thần giả quỷ thực sự. Không, không thể nói vậy được, không thể chửi gộp cả bản thân vào… Klein ghi nhớ lời nhắc, rời khỏi giấc mơ, một lần nữa chìm vào ngủ say cho đến khi hừng đông. Ăn bữa sáng xong, hắn bắt đầu nhớ lại mình từng tiếp xúc và trải nghiệm với những vật phẩm gì để tìm kiếm manh mối. Ngay khi ấy, linh cảm bị kích hoạt, hắn nhanh chóng mở linh thị. Người đưa tin xương trắng vẫn khổng lồ như thế, song không giống lần trước, đầu nó không xuyên qua trần nhà nữa. Đây là vì nó chui lên từ dưới sàn nhà, hơn phân nửa cơ thể vẫn đang chìm trong tầng dưới. Dưới tình cảnh như vậy, nó nhìn thẳng vào Klein, đặt thư hồi âm vào lòng bàn tay hắn. Thấy người đưa tin đổ xuống như thác nước, Klein ngẩn ra, vừa bực mình vừa buồn cười, thì thầm: “Còn lịch sự thế cơ! Ngày càng hiểu chuyện vậy cơ! Kể từ khi biết sẽ không còn bị chuyển nhượng cho ta, ngươi thay đổi 180 độ luôn…” Klein đảo mắt, dỡ phong bì ra, đọc thư hồi âm của thầy Azik: […Đường tắt có thể đánh cắp năng lực phi phàm của người khác là đường tắt ‘Kẻ Trộm’. Vào Kỷ thứ Tư, nó thuộc về gia tộc Amon, gia tộc Zoroast và gia tộc Jacob… Kể từ sau Cuộc chiến Tứ Hoàng, họ rất hiếm khi xuất hiện. Nghe đồn một số thành viên trong bọn họ đã bắt tay thành lập một liên minh, tự xưng là Ẩn Sĩ Vận Mệnh. Còn nhiều thứ khác thầy không nhớ ra. Em có thể bắt đầu từ hậu duệ của ba gia tộc này trước.] Amon… Hóa ra “Kẻ Nghịch Thần” là ám chỉ đường tắt này à? Gia tộc Jacob là một trong năm gia tộc Đại Thiên Sứ tại vương triều Tudor, bằng vai phải lứa với Abraham, Amon, Antigonus và Tamara. Còn gia tộc Zoroast thì đến từ Đế quốc Solomon… Ẩn Sĩ Vận Mệnh, ẩn sĩ, vận mệnh… Manh mối ở ngay trên người mình… Klein đột nhiên ngồi thẳng dậy, nghĩ ngay tới một vật phẩm. Đó chính là chiếc huy hiệu thần bí đến từ Lanevus, biểu tượng trên mặt nó chính là “vận mệnh” và “ẩn giấu”!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]