Chương trước
Chương sau
Thế này cũng nhanh quá rồi… Chẳng lẽ nó vừa lượn quanh hành tinh này vài vòng… Hay nó vẫn ở nguyên tại chỗ, chỉ là tốc độ quá nhanh nên mắt mình hoàn toàn không theo kịp… Khóe miệng Klein giật giật, hắn quyết định chờ mấy giây nữa, xem “kẻ mang tốc độ nhanh vượt sức tưởng tượng” kia còn xuất hiện thêm lần nào không.
Hắn cũng chẳng lo lắng sinh vật Linh giới được triệu hồi ra sẽ làm hại người vô tội, vì một trong các câu mô tả chính là “sinh vật thân thiện”. Hơn nữa, miễn là hắn cưỡng ép kết thúc triệu hồi, bỏ dở nghi thức, thì dù “kẻ mang tốc độ nhanh vượt sức tưởng tượng” có chạy nhanh tới cỡ nào cũng sẽ bị đưa trở về Linh giới ngay lập tức.
Vài giây sau, không đợi được nữa, Klein hít một hơi sâu, dùng tiếng Hermes cổ, cất tiếng:
“Tôi!
Tôi nhân danh tôi kết thúc lần triệu hồi này!”
Cơn lạnh buốt xung quanh biến mất trong nháy mắt, tiếng gió thổi cuồn cuộn dần ngừng lại, màu sắc ngọn lửa trên cây nến cũng quay trở về bình thường.
Klein tiến lên mấy bước, tắt nến đi, tính sửa lại câu mô tả cuối để thử nghiệm lần hai.
Về phần hai câu “linh hồn quanh quẩn trong hư ảo” và “sinh vật thân thiện bằng lòng chịu sai khiến”, hắn không định sửa đổi. Câu đầu tiên chỉ đúng hướng Linh giới, chỉ có thể thay bằng một câu đồng nghĩa, nên hắn có đổi hay không đổi cũng chẳng thành vấn đề. Câu thứ hai thì để Klein cam đoan về sự an toàn của bản thân. Nếu không, vừa rồi sẽ chẳng phải chuyện cười mà chính là một câu chuyện kinh dị.
Hừm… Không cần dùng “vượt sức tưởng tượng” để trau chuốt thêm cho “kẻ mang tốc độ nhanh” nữa, nhưng những thứ khác chưa chắc đã thỏa mãn được điều kiện mình cần. Có lẽ… Có thể thay đổi mạch suy nghĩ. Người đưa tin không nhất thiết phải chạy nhanh tới vậy, tốc độ bình thường là ổn rồi. Vẫn còn nhiều cách để bảo đảm an toàn mà, chỉ cần khiến những tên có ác ý luôn luôn xem nhẹ nó, không thèm để mắt tới nó là được… Lần này mình sẽ thử một sinh vật Linh giới mang cảm giác tồn tại không mạnh… Klein cân nhắc hai, ba phút, lại cử hành nghi thức.
Khi đã chuẩn bị xong xuôi, hắn tụng niệm thần chú mới:
“Tôi!
Tôi nhân danh tôi triệu hồi:
Linh hồn quanh quẩn trong hư ảo, sinh vật thân thiện bằng lòng chịu sai khiến, tồn tại có cảm giác không mạnh.”
Trong kho hàng lập tức trở nên tĩnh lặng đến dị thường. Bên trong bức tường linh tính không có gió thổi, cũng không trở nên lạnh lẽo, ngay cả màu sắc của ánh nến cũng chẳng thay đổi.
Klein kiên nhẫn chờ đợi, nhìn chằm chằm, hy vọng có thể đạt được một người đưa tin tốt.
Mười giây sau, hắn thở dài, nhìn quanh một vòng, nói:
“Chẳng có gì cả, lần này câu mô tả vô dụng rồi.”
Hắn không chờ nữa, kết thúc triệu hồi theo trình tự, tắt ngọn nến.
Điều khiến hắn cảm thấy nghi ngờ là, cho đến cuối, ngọn lửa lại lay động mấy lần.
Mình vừa bỏ lỡ cái gì à… Lông mày Klein cau lại rồi giãn ra, hắn quyết định quẳng chuyện này ra sau đầu.
Hắn lại tiếp tục suy nghĩ về vấn đề nên sửa lại thế nào, vẫn là nhằm vào câu thứ ba.
Lại đổi mạch suy nghĩ vậy. Nếu người đưa tin cực giỏi chịu đòn, sở hữu năng lực sinh tồn ngoan cường thì cũng ổn thôi. Dù bất kể chuyện gì xảy ra, người đưa tin vẫn có thể gửi thư tới tận tay mục tiêu thì cũng là là một người đưa tin tốt… Klein trầm ngâm một hồi, cử hành nghi thức lần ba.
Bên trong mùi hương của thảo dược và tinh dầu, dưới ánh nến lờ mờ chiếu rọi, bóng tối trên gương mặt hắn chập chờn, hắn liên tục mấp máy môi:
“Tôi!
Tôi nhân danh tôi triệu hồi:
Linh hồn quanh quẩn trong hư ảo, sinh vật thân thiện bằng lòng chịu sai khiến, tồn tại siêu phàm sở hữu năng lực sinh tồn siêu việt.”
Ngọn lửa phụt một cái, duỗi dài, chiếu ra thứ ánh sáng đỏ thẫm trong tế đàn.
Trong linh thị của Klein, từng chiếc xương trắng chui lên từ dưới mặt đất, chồng chất lên nhau, hóa thành sinh vật có hình dạng giống một cái két sắt.
Cuối cùng cũng triệu hồi ra được một thứ mình có thể nhìn thấy rồi, mà còn là loại sở hữu năng lực sinh tồn siêu việt nữa… Giống két sắt thật đấy, xem ra rất giỏi chịu đòn… Klein thở phào một cái, nói bằng tiếng Hermes cổ:
“Ngươi có đồng ý trở thành người đưa tin của ta không?”
Sinh vật xương trắng giống như cái két kia nhanh chóng biểu thị mình nguyện ý.
Sau đó, nó nhúc nhích mớ xương bên dưới, bò về phía Klein một cách từ từ, chầm chậm.
Nó dùng tới mười giây đồng hồ để bò hết một centimet.
…Chậm vậy hả trời… Nụ cười trên gương mặt Klein cứng ngắc.
Mặc dù người đưa tin hoàn thành sứ mệnh nhờ đi xuyên qua Linh giới, nhưng đó cũng đâu đồng nghĩa với việc không cần tốc độ.
Trong Linh giới, khoảng cách và phương hướng đều hỗn loạn, quan trọng nhất chính là định vị và tìm kiếm tọa độ.
Chỉ cần cung cấp tọa độ chính xác, rõ ràng, tức thời, ví dụ như nghi thức triệu hồi vừa rồi hay nghi thức đơn giản hóa như thổi còi đồng, thì cho dù có ở bất cứ nơi đâu trong Linh giới, người đưa tin vẫn có thể lập tức xuất hiện trong tế đàn.
Mà khi tọa độ không tức thời như thế, chỉ có liên kết khế ước hoặc điểm neo trước đó, người đưa tin cần phải tốn một khoảng thời gian để phân biệt tọa độ, dạo chơi trong Linh giới, tìm kiếm mục tiêu. Việc này cần sở hữu một tốc độ nhất định.
Nếu nó mà đưa tin, thì người nhận có chờ cả đời, thư cũng chưa chắc tới tay… Klein nhìn sinh vật xương trắng hình két sắt chậm rãi bò về phía trước, bất đắc dĩ nghĩ thầm.
Hắn lại nở vụ cười vừa rồi trên mặt:
“Trải qua một hồi cân nhắc cẩn thận, ta cho rằng tốt nhất vẫn không nên làm phiền tới ngươi.
Cảm ơn nguyện ý của ngươi.”
Sinh vật được tạo nên từ những chiếc xương trắng hư ảo kia ngừng lại. So với trước đó, hệt như nó chưa từng chuyển động.
Klein nhanh chóng giải trừ triệu hồi, xoa xoa huyệt thái dương.
Hắn nhất thời hơi uể oải, quyết định cam chịu. Hắn sẽ sử dụng một biện pháp bớt phiền toái hơn để tìm kiếm người đưa tin, chính là “Công khai tuyển dụng, lựa chọn thông qua phỏng vấn”!
Hít một hơi sâu, Klein bình phục tâm tình, nghiêm túc cử hành nghi thức.
Nhìn vào ánh nến lẳng lặng cháy, hắn lùi về sau một bước, nói:
“Tôi!
Tôi nhân danh tôi triệu hồi:
Linh hồn quanh quẩn trong hư ảo, sinh vật thân thiện bằng lòng chịu sai khiến, tồn tại độc nhất nguyện ý trở thành người đưa tin của tôi.”
Vù!
Bên trong bức tường linh tính, tiếng gió cuộn lên dữ dội, chiếc mũ phớt lụa cao nửa trên đầu Klein suýt thì bay bổng giữa không trung.
Ánh nến lắc la lắc lư, căng trướng lên thành kích thước của một cái đầu nhân loại, tái nhợt đến nỗi dường như đã mất sạch nhiệt độ.
Một cái đầu bán trong suốt chậm rãi chui ra như thể vừa phá vỡ một bức màn mỏng. Mái tóc vàng nhạt bóng mượt, con ngươi đỏ tươi như máu, tướng mạo xinh đẹp oai nghiêm.
Trông quen mắt thế nhỉ… Klein lặng lẽ lẩm bẩm.
Cái đầu hoàn toàn chui ra, nhưng phía sau lại không phải cổ mà là một bàn tay hư ảo đang nắm lấy phần đuôi tóc.
Sau bàn tay là một ống tay áo phủ đầy họa tiết phức tạp nhưng mang màu sắc sâu tối.
Sinh vật Linh giới được triệu hồi tới chui ra với tốc độ càng lúc càng nhanh, chẳng bao lâu sau đã hiện ra trong tầm mắt Klein một cách hoàn chỉnh.
Đây quả nhiên là một vị “người” quen, chính là cô gái không đầu đứng trên đỉnh lâu đài mà Klein gặp dọc đường khi tìm đến di tích dưới đáy biển của Kalvetua.
Cô đã không còn to lớn sừng sững như một lâu đài giống trước. Hiện giờ cô chỉ là một quý cô “bình thường” với vóc dáng cao ráo.
Đương nhiên, phần cổ của cô vẫn có vết cắt như cũ, tay xách bốn cái đầu giống nhau như đúc.
“Là…” “Anh…” “Triệu hồi…” “Tôi sao?” Cô gái không đầu mặc chiếc váy đen u ám phức tạp lặng lẽ đứng đó, bốn cái đầu rủ xuống thì mở miệng theo thứ tự bằng tiếng Feysac cổ.
Có thể trực tiếp giao lưu bằng ngôn ngữ… Cấp độ của Sinh vật Linh giới này không thấp đâu… Tôi nhớ là cô có cả một tòa lâu đài lận… Cô vốn đã có tài sản rồi, sao còn tới “nộp đơn” xin làm người đưa tin thế? Klein thoạt thở dài, sau đó là trào phúng, tiếp theo đưa mắt nhìn xuống ánh nến phía sau cô gái không đầu. Phát hiện không còn linh hồn nào khác đi ra, hắn thất vọng.
Hắn vốn tưởng sẽ có rất nhiều sinh vật Linh giới đồng ý làm người đưa tin của mình đến nỗi chen lấn xô đẩy nhau tới, xếp thành mấy hàng, chờ đến lượt phỏng vấn. Kết quả, chỉ có mỗi một kẻ đáp lại.
Chắc bản thân nghi thức này có vấn đề rồi. Đây chỉ được tính là một nghi thức triệu hồi tương đối đơn giản và cơ bản, không có khả năng triệu hồi ra nhiều mục tiêu cùng một lúc… Klein nhìn quý cô không đầu kia, trịnh trọng gật đầu:
“Đúng thế.”
Không đợi đối phương lên tiếng, hắn lại hỏi thêm hai câu:
“Cô có thể dạo chơi trong Linh giới với tốc độ khá nhanh không? Năng lực sinh tồn của cô thế nào?”
Mấy cái đầu được cô gái không đầu xách trong tay đáp theo thứ tự:
“Có thể.” “Không…” “Tệ.”
Trong lúc nói chuyện, cô bay bổng lên trên rồi nhanh chóng hạ xuống, trình diễn tốc độ một phen.
Phù… Klein quyết định dừng việc thử nghiệm mấy thứ sẽ dẫn tới kết quả không rõ lại, nghiêm túc hỏi:
“Cô có đồng ý ký khế ước, trở thành người đưa tin của tôi không?”
Chiếc váy của cô gái không đầu khẽ đung đưa, bốn cái đầu với mái tóc vàng và đôi mắt đỏ đồng thời gật đầu:
“Có thể.” “Mỗi lần…” “Một…” “Xu vàng.”
Hả? Mỗi lần đưa tin tốn một xu vàng á? Thầy Azik chẳng đề cập gì đến chuyện sinh vật Linh giới có sở thích như vậy cả… Đúng rồi, thầy ấy có nhắc là khi ký một khế ước, thuyết phục và giao lưu chính là yếu tố trọng điểm. Đây là một dạng hình thức của thuyết phục và giao lưu à? Klein kinh ngạc, muốn giải trừ triệu hồi ngay lập tức.
Chờ đã, không nhất thiết phải do mình trả mà… Ai triệu hồi người đưa tin người nấy trả… Hê, có lẽ khi giao tiếp giữa hai bên dần cải thiện, sẽ có lựa chọn thanh toán trên hóa đơn không chừng… Suy nghĩ một hồi, Klein đồng ý yêu cầu của đối phương:
“Được.
Chúng ta ký khế ước đi.”
Hắn cầm chiếc bút máy cán tròn đỏ sẫm và tấm giấy da dê màu vàng nâu đã chuẩn bị từ sớm, nhanh chóng viết khế ước bằng thứ ngôn ngữ có thể khuấy động sức mạnh tự nhiên, tiếng Hermes cổ.
Cách thức và điều khoản trong đó đã được mô tả chi tiết trong lá thư của Azik, súc tích mà chỉ đúng trọng điểm, bao gồm những nội dung như người đưa tin không thể nhìn lén thư, vứt bỏ thư hay gây nguy hiểm cho cuộc sống của người ghi khế ước. Đương nhiên, nếu nội dung của thư liên quan tới người đưa tin, người đưa tin nhất định phải được thông báo rõ từ trước.
Ngoài các nội dung trên, Klein còn tăng thêm điều khoản mỗi một lần đưa thư tốn một xu vàng, cũng xác định rõ có thể trả bởi người ghi khế ước hoặc những người nhận thư khác.
Để đảm bảo khế ước có hiệu lực, phần cuối cùng là sử dụng tôn danh của thần linh phụ trách lĩnh vực này.
Đây là một khế ước tử linh, bình thường nhất định phải dùng tôn danh của Tử Thần. Nhưng vị Tử Thần này đã vẫn lạc từ lâu, không còn đáp lại bất kỳ lần nào nữa. Vì vậy, Azik mới đề cập tới việc sử dụng mô tả về người có địa vị cao trong lĩnh vực tử linh hoặc bản thân thân Minh giới để thay thế, chẳng qua là lực lượng ràng buộc sẽ không mạnh mẽ như vậy.
Không hề nghi ngờ gì, Klein chọn Minh giới, nơi có quan hệ mật thiết với cao thủ:
[Kết cục của tất cả cái chết, Địa Ngục ẩn sâu trong Linh giới, Nhân chứng cho sự mục nát của toàn bộ sinh linh, Quốc gia duy nhất thuộc về Tử Thần.]
Sau khi viết bốn câu mô tả này xong, tấm giấy da dê màu nâu vàng ghi những con chữ Hermes cổ bắt đầu bốc cháy từng chút một trong ngọn lửa màu xanh lét, phản chiếu làn khí lạnh ảm đạm ra khắp tứ phía.
Xử lý xong phần đoạn văn chính, Klein lấy còi đồng Azik ra, đặt nó lên tấm giấy da dê, viết tên hiện tại của bản thân xuống:
[Gehrman Sparrow.]
Nó không nhất thiết phải là tên thật, bởi vì khí thế của bản thân sẽ tiến vào khế ước. Tên chỉ là một cách sử dụng trong triệu hồi, nói cách khác, dùng “người đưa tin thuộc về riêng Gehrman Sparrow” có thể triệu hồi được, nhưng dùng “sinh vật khế ước của Klein Moretti” thì lại không.
Khi Klein đã ký xong, tấm giấy da dê kia lơ lửng, mang keo còi đồng Azik và chiếc bút máy cán tròn đỏ sẫm bay về phía trước mặt cô gái không đầu.
Cô gái không đầu giơ một cái đầu với mái tóc vàng và đôi mắt đỏ lên cắn vào bút máy cán tròn, viết tên của mình xuống:
[Renette Tinicole.]
Ngọn lửa xanh lét nhanh chóng nối liền thành một mảnh, bao phủ còi đồng Azik và tấm giấy da dê nâu vàng.
Vài giây sau, tấm giấy da dê hóa thành tro tàn, còi đồng không thay đổi gì rơi về phía lòng bàn tay Klein.
Cô gái không đầu Renette xách bốn cái đầu chớp mắt cùng một lúc, bóng dáng nhanh chóng trở nên hư ảo, rút về trong ánh nến tái nhợt.
Sau khi khế ước được thành lập, Klein không cần dùng câu thần chú giải trừ triệu hồi nữa, chỉ cần dựa vào ý chí của bản thân là có thể hoàn thành.
Phù, cuối cùng cũng có người đưa tin rồi… “Linh hồn quanh quẩn trong hư ảo, sinh vật thân thiện bằng lòng chịu sai khiến, người đưa tin thuộc về riêng Gehrman Sparrow”… Ừm, đợi khi nào có cơ hội, mình sẽ tìm “Công Tượng” để chế tác ra một vật phẩm cùng loại với chiếc còi đồng này. Khi nào cần triệu hồi người đưa tin sẽ không còn phải cử hành nghi thức nữa… Klein vui vẻ thu dọn đồ đạc.
Vài ngày sau, Bayam trở lại như bình thường, nhưng Danitz vẫn chưa nghe lén được bất kỳ điện tín nào từ đoàn hải tặc của ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’.
Sáng chủ nhật, gã lật báo ra xem, đột ngột hạ giọng xuống, nói với Klein:
“Đêm nay có một tụ hội Người Phi Phàm, muốn tham gia không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.