Chương trước
Chương sau
Update: đài phát thanh -> máy thu phát
Máy điện báo không dây -> máy điện báo vô tuyến (đã sửa lại các chương cũ)
Sự nhầm lẫn này bắt nguồn từ việc thiếu hiểu biết về máy móc của mình:< mình cũng chuyển "không dây" thành "vô tuyến" để dễ tra cứu hơn nếu có ai chưa hình dung ra mấy loại máy này như thế nào. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ:3
_______
Tháng 1 ở quận Đông Chester vẫn rất lạnh, thường xuyên có tuyết đọng. Trong rừng, cây lá héo úa, cành gốc trơ trụi, thú hoang ẩn nấp, không chứa chút sinh khí nào.
Dưới sự hộ tống của người hầu và hầu gái, Audrey dẫn Susie lượn quanh tòa tháp cổ bị sụp đổ kia vài vòng, nhưng không phát hiện ra thứ gì.
Nơi đó chỉ chất một chồng gạch đá vụn màu xám và củi mục, qua khe hở có thể thoáng thấy cỏ dại mọc và xác mấy loại động vật nhỏ.
Audrey vốn tưởng còn có thể tìm thấy vài bức bích họa trên bức tường đổ nát để giải đọc ra lai lịch của tòa tháp cổ này, đồng thời lợi dụng đám thú hoang đang ẩn nấp để bí mật luyện tập những kỹ năng phi phàm của "Bác Sĩ Tâm Lý" như “Kinh hoàng”, “Cuồng loạn”, “Trấn an”. Song kết quả lại khiến cô vô cùng thất vọng.
Đây đâu phải một cuộc thám hiểm nho nhỏ chứ… Đây chỉ đơn thuần là cưỡi ngựa tản bộ thôi… Cô nàng mím môi lại, cầm roi, khiển ngựa đi tới.
Đi được nửa đường, cô không không cam lòng, hỏi người hầu và hầu gái chung quanh một câu:
“Quanh đây có truyền thuyết gì về quái vật không?”
Trong nhóm người hầu đi theo cô, một nửa đi từ Backlund đến lâu đài của gia tộc rồi mới tới trang viên này, nửa còn lại là người địa phương, thường xuyên bận rộn trong trang viên. Mục tiêu Audrey muốn hỏi, không hề nghi ngờ gì là người sau.
Nguyên nhân cô muốn tới trang viên này là vì, trong lịch sử, vùng lân cận khu vực này có truyền thống dân gian tín ngưỡng Cự Long.
Một người hầu trẻ nhìn trộm cô chủ cao quý xinh đẹp một cái, bạo gan tiến lên hai bước, làm một lễ:
“Sâu trong khu rừng này có rất nhiều thú hoang đáng sợ, mỗi năm đều có thợ săn chết trong đó, nhưng chưa hề có ai gặp quái vật cả.
Nó chỉ giống như tình huống được mô tả trong một bài ca dao cổ lưu truyền quanh đây thôi ạ…”
Anh ta thuật lại bài ca dao kia, ý nghĩa tựu chung lại là:
“Bọn quái vật ở trong giấc mơ của ngươi;
Đám Cự Long ở trong giấc mơ của ngươi;
Cung điện vĩ đại được tưởng tượng ra, lơ lửng giữa không trung cũng ở trong giấc mơ của ngươi;
Ở nơi đó, ngươi sẽ có được tất cả, cho đến khi thức tỉnh.”
Đám trẻ tò mò kia ơi, những nhà thám hiểm dũng cảm kia ơi, đi thôi, hãy đi tìm Cự Long trong giấc mơ… Người hầu cân nhắc bỏ ngỏ câu cuối trong bài ca dao, sợ sẽ bị hiểu lầm là mình đang mỉa mai tiểu thư Audrey.
Cự Long ở trong giấc mơ… Cung điện vĩ đại được tưởng tượng ra, lơ lửng giữa không trung cũng ở trong giấc mơ… Audrey cẩn thận suy nghĩ vài giây, đột nhiên cảm thấy bài ca dao cổ này cũng không hoàn toàn vô nghĩa.
Dựa trên thông tin về Cự Long mà cô mua được từ chỗ nhóc ‘Mặt Trời’, Rồng Ảo Tưởng Ankewelt thực sự đã tưởng tượng ra một thành phố lơ lửng, phía trên ấy có những cột đá thần miếu khổng lồ chống đỡ các cung điện nguy nga hoành tráng tên “Leviseyd”, nghĩa là Thành Kỳ Tích.
Trong giấc mơ… Đường tắt ‘Khán Giả’ thuộc về Cự Long Tâm Linh, liên quan đến ý thức, tiềm thức, biển tiềm thức tập thể và bầu trời linh tính. Dù có nhìn từ góc độ nào, nó cũng liên quan đến lĩnh vực “mơ”… Có lẽ bài ca dao cổ này thực sự chỉ vào một điều gì đó… Chẳng lẽ Leviseyd thực sự tồn tại trong biển tiềm thức tập thể, tồn tại trong cảnh mơ? Nhưng trong tinh thần, giấc mơ mang tính chất thuần khiết… Vô số ý tưởng chạy ngược xuôi trong đầu Audrey, mãi cho đến khi trở về trang viên, cô vẫn chưa thể thông suốt.
Bước vào phòng, cô liếc chú chó Susie lông vàng, đột nhiên cảm thấy muốn khoe khoang một chút.
Susie không biết gì về Cự Long cả, nên chắc chắn nó sẽ không thể phát hiện ra sự kỳ lạ của bài ca dao này… Không được, không thể kiêu ngạo, thật là thiển cận mà… Hơn nữa, Susie rất dễ phát hiện ra mình đang giấu bí mật… Audrey thẳng lưng đi tới đi lui, tỏ vẻ lơ đãng, hỏi:
“Susie, mi cho rằng bài ca dao kia thực sự nói về cái gì? Ta cảm thấy nó không đơn giản như bề ngoài.”
Susie há miệng ra, nhất thời không biết nên đáp kiểu gì, vì nó hoàn toàn không hiểu thơ ca.
Nó nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói:
“Audrey, tôi chỉ là một con chó thôi.”

Trong khu rừng trên Đảo Lam Sơn.
Vì quá kích động và hưng phấn, Kalat mãi không ngủ được. Ngồi trên chiếc xe lăn, ông ta kiểm tra xung quanh, tựa như đã tìm thấy một mục tiêu sống khác ngoài báo thù.
Dạo quanh một vòng, ông ta quay lại tế đàn, cầu nguyện một lần nữa.
Ông ta nhớ rất rõ nội dung của “Mười Điều Răn” kia, biết không thể nói tên “Hải Thần” ra một cách vô cớ, nên chỉ định dùng xưng hô “Thần” khá mơ hồ để thay thế trong những lúc cầu nguyện bình thường.
Khi lại gần tế đàn, ánh mắt ông ta đột nhiên đăm đăm, bởi những vật phẩm đặt trên đó đều tỏa ra khí thế không giống bình thường. Ví dụ như, cái lưỡi lê không còn phản chiếu ánh trăng đỏ rực nữa mà giải phóng ra một tia điện bạc trắng. Chiếc lá đã trở nên xanh đậm, chỉ cần nhìn vào nó cũng khiến người ta cảm thấy dễ thở hơn.
Thần đã ban ân điển… Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kalat.
Đến giờ khắc này, ông ta đã không còn nghi ngờ gì về chuyện “Hải Thần” cải biến nữa. Những ý tưởng khinh nhờn tiềm ẩn dưới đáy lòng cũng bị xua tan hoàn toàn.
Từ gợi ý thần đưa ra, nói sẽ tái hiện trên mặt đất, ý chỉ Thần muốn tái tạo lại hình tượng… Tầng hàm ý này chìm rất sâu, trước đó chúng ta hoàn toàn không giải đọc ra được… Kalat chậm rãi hít một hơi sâu, khẽ chống hai tay, trịnh trọng nằm rạp xuống, làm một lễ trước “Hải Thần” vĩ đại.
Chẳng bao lâu sau, ông ta đã trở lại xe lăn, hướng về phía nhóm người Đại Tư Tế, Edmonton đang ở.
Ông ta không thể đợi để nói cho đồng đội biết chuyện vừa xảy ra, không thể đợi để chia sẻ chuyện “ n điển của Thần như biển” với họ.

11 giờ 15 phút đêm.
Klein ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc nhìn Danitz cử hành “Nghi thức hàng linh”, ghi nhớ toàn bộ chi tiết vào đầu.
Vẫn phải nhờ tới Linh giới… Hắn phán đoán sơ bộ.
Nếu là một sinh vật Linh giới, chỉ cần lời mô tả không có vấn đề, có thể định vị chính xác, lại dùng thứ ngôn ngữ có “sức mạnh” nhất định, thì sẽ có thể trực tiếp triệu hồi, hoặc khiến chúng hàng linh. Không liên quan gì tới khoảng cách hay phạm vi hết.
Trên một mức độ nhất định mà nói, thần linh cũng có đặc điểm như thế. Cơ mà, dù dùng ngôn ngữ thông thường, thỉnh thoảng vẫn nhận được lời đáp lại từ các Thần. Đương nhiên, tiền đề là đã trở thành tín đồ, nhận được sự quan tâm.
Dường như cấp độ Bán Thần này đã giao hòa với Linh giới ở một mức độ nhất đinh. Nên cũng có thể chỉ hướng vào chính họ thông qua mô tả chuẩn xác và có khả năng nhận lời đáp lại. Song, nó lại tồn tại hạn chế về khoảng cách, một khi đã vượt qua phạm vi thì không thể tiếp thu được “tín hiệu” nữa… “Hải Thần” Kalvetua chính là một minh chứng.
‘Trung Tướng Núi Băng’ được coi là một cường giả trong số Người Phi Phàm Danh sách trung. Muốn hoàn thành chuyện tương tự thì không thể chỉ dựa vào mỗi bản thân, cô ta cần phải mượn nhờ thần linh tương ứng, cung cấp miêu tả chính xác và rõ ràng, đồng thời còn bị giới hạn bởi khoảng cách và phạm vi.
Klein vừa điều chỉnh suy nghĩ xong, những dụng cụ trên tế đàn đã bắt đầu bay bổng lên, trừ ba cây nến kia.
Danitz vô thức rùng mình, biểu cảm dần trở nên lạnh nhạt.
Chẳng mấy chốc, gã đã phát ra giọng nữ của ‘Trung Tướng Núi Băng’:
“Chào buổi tối.”
Giọng cô ta nghe như đang bực vì bị đánh thức lúc nửa đêm ấy… Klein cảm thấy cả người Danitz bỗng trở nên nữ tính hơn.
Hắn chần chừ một chút, nói:
“Tôi có cách tìm ra ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’.”
“Sao?” Edwina Edwards hàng linh vào Danitz đã khôi phục tông giọng bình thường, chính là thứ giọng không hề chứa chút cảm xúc gì.
Klein nói ngắn gọn:
“Chúng sử dụng công nghệ máy điện báo vô tuyến mới nhất. Tôi đã lấy được phổ tần số và mật mã từ chỗ ‘Cá Mập Trắng’.”
“Vô tuyến, máy điện báo… Anh hiểu những thứ ấy?” Có vẻ Edwina không ngờ rằng chuyên gia lĩnh vực thần bí học như Gehrman Sparrow đây còn nắm giữ cả kiến thức thông thường về công nghệ truyền thông vô tuyến.
Klein cười lịch sự:
“Hiểu sơ sơ.”
Edwina im lặng hai giây, hỏi qua miệng Danitz:
“Chúng có phát hiện ra không?”
Ý cô là đám ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ có phát hiện ra chuyện đã bị lộ phổ tần số và mật mã không ấy hả? Trên lý thuyết thì hẳn là chúng cũng biết rồi, bởi sĩ quan tình báo của chúng – lão Quinn đã chết dưới tay ngài ‘Người Treo Ngược’. Song, máy điện báo vô tuyến vẫn chưa bước tới giai đoạn được ứng dụng trên quy mô rộng. Người sử dụng rất hay bỏ qua rủi ro về bảo mật… Klein không khẳng định tuyệt đối:
“Có lẽ.
Nhưng có thể thử một lần.”
Chỉ cần nghe lén được tín hiệu, khả năng tìm ra ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ sẽ rất cao! Làm “Hải Thần”, dù chỉ là cấp Bán Thần, khó mà nắm rõ được những chuyện xảy ra trên “lãnh hải” trong lòng bàn tay, nhưng vẫn có thể chi phối những loài sinh vật biển kia, khiến chúng đi hỗ trợ tìm người… Klein thầm bổ sung trong lòng.
Edwina trầm ngâm đáp:
“Tôi sẽ bảo Danitz hỗ trợ việc giám sát.”
Cô cũng hiểu nhiều về máy điện báo vô tuyến đấy chứ… Klein nhếch môi, nói:
“Được.”
“Nghi thức hàng linh” kết thúc, Danitz cảm thấy vô cùng phức tạp khi nhìn Gehrman Sparrow mang từ trong phòng ngủ ra một món vật phẩm cùng máy móc kèm thêm khá lớn.
“Đây là cái gì?” Gã ngạc nhiên hỏi.
Klein điềm nhiên trả lời:
“Máy thu phát vô tuyến.”
Danitz há hốc miệng, mãi mới thốt ra được một câu:
“Anh lấy đâu ra thế?”
Klein liếc gã một cái:
“Bên ngoài.”
Vừa nói, hắn vừa ném sổ tay hướng dẫn, phổ tần số và mật mã cho Danitz, còn mình thì quay về phòng ngủ nằm ngủ.
Hóa ra hắn thường xuyên ra ngoài là vì bận mấy thứ này à… Danitz cảm thấy mình vừa hiểu ra điều gì.
Sau khi đọc và thử nghiệm nhiều lần, cuối cùng gã cũng nắm chắc cách dùng của máy thu phát vô tuyến, yên lòng nằm trên ghế bành, ngủ say như chết.
Không biết đã ngủ qua bao lâu, gã bỗng bừng tỉnh, nghe thấy tiếng tạch tạch tạch theo nhịp.
Gì vậy? Danitz xoay người ngồi dậy, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Gã trông thấy, dưới ánh trăng sâu thẳm, bên trong căn phòng u ám, chiếc máy thu phát vô tuyến kia tự động vận chuyển, phun ra một tờ giấy trắng hư ảo.
…Thứ gì đây? Danitz thầm lặng ngưng tụ một ngọn lửa trong lòng bàn tay, cẩn thận lại gần từng chút một.
Cảnh tượng ấy khiến gã nhớ tới những câu chuyện kinh dị mà đám hải tặc kia thường khoác lác!
Chiếc máy thu phát vô tuyến này có vấn đề à, nó kết nối với một ác linh hả? Danitz quyết định, nếu có gì không ổn, gã sẽ lập tức gào lên cho Gehrman Sparrow trong phòng ngủ biết.
Gã lại gần chiếc máy thu phát vô tuyến kia, trông thấy vài con chữ bằng tiếng Feysac cổ trên tờ giấy trắng hư ảo:
[Xin chào.
Ta cảm ứng được không khí quen thuộc đặc biệt, nhưng nó sắp tiêu tán.]
“…Xin chào.” Danitz thử đáp lại, “Ngươi là ai?”
Chiếc máy thu phát vô tuyến lại bắt đầu rung động lộc cộc, phun ra một tờ giấy trắng:
[Tên ta là Arrodes.
Đổi lại, ngươi nhất định phải trả lời một câu hỏi của ta.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.