Chương trước
Chương sau
Phía trên sương xám, bên trong cung điện giống như nơi ở của Cự Nhân.
‘Mặt Trăng’ Emlyn suy nghĩ kỹ lưỡng về việc nên chọn phần lịch sử nào của Huyết tộc để nói cho “Kẻ Khờ” nghe.
Thần và Thủy Tổ là bạn cũ, nên Thần hẳn biết những chuyện xảy ra trước Đại Tai Biến, mình không cần lặp lại nữa… Kỷ thứ Tư và Kỷ thứ Năm, vinh quang của Huyết tộc không hề hiếm thấy, có rất nhiều sự kiện lịch sử có thể kể đến, nhưng chỉ có một thứ quan trọng nhất… Emlyn nhanh chóng nảy ra ý tưởng.
Từ những gì anh ta biết, rất có thể “Kẻ Khờ” chính là một vị Cổ Thần trước Đại Tai Biến. Vì vài lý do gì đó, Thần không vẫn lạc mà chỉ ngủ say đến tận bây giờ, và đang bắt đầu khôi phục từng chút một.
Điều này giải thích được vì sao trong lịch sử dài đằng đẵng tính tới hàng ngàn năm của Huyết tộc, chưa bao giờ ghi chép lại một tồn tại bí ẩn tương tự, mãi cho tới khi tôn danh của đối phương được truyền bá ra.
Cân nhắc một hồi, Emlyn mới thẳng lưng lên, bắt đầu:
“Sau Đại Tai Biến, Huyết tộc đã rời khỏi trung tâm vũ đài lịch sử của đại lục Bắc và Nam, trở thành quý tộc của các vương triều đế quốc khác nhau với tư cách cá nhân chứ không phải chủng tộc, nếu không quản lý một vài lãnh địa thì cũng trông giữ những lâu đài ở khu vực trọng yếu.
Điều này kéo dài mãi tới khi nữ vương của chúng tôi, Huyết Nguyệt Nữ Vương Auernia - người đã dẫn lối cho chúng tôi thoát khỏi thời kỳ đen tối – trở thành thê tử của Dạ Hoàng của Đế quốc Tromsjost, rồi tất cả các Huyết tộc mới tập trung lại và trở thành người ủng hộ quan trọng của vương triều. Bấy giờ, Augustus của Ruen và Einhorn của Fusak đều phải tôn kính gọi nữ vương của chúng tôi bằng ‘bệ hạ’.
Vào niên đại đó, Nữ Vương Auernia chính là biểu tượng cho cái đẹp. Nếu có một chiếc gương thần có thể trả lời câu hỏi, thì đáp án cho câu “Ai là người đẹp nhất trên thế gian này?” chỉ có thể là người…”
Càng nói, Emlyn càng kiêu ngạo tự hào. Từ dè chừng thận trọng, anh ta trở nên liến thoắng không ngừng.
Một chiếc gương có thể trả lời câu hỏi, đây chẳng phải chính là Arrodes sao? Không biết có vị Trái Tim Máy Móc nào rảnh háng đến mức đi hỏi “Gương thần, gương thần, nói cho ta biết, ai là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế gian này?” hay không… Không biết Arrodes sẽ trả lời thế nào… Klein vẫn ngồi tư thế cũ, nhếch khóe miệng cười, suy nghĩ phát tán.
Nói một thôi một hồi xong, biểu cảm của Emlyn mới chuyển thành nghiêm túc:
“Tất cả những điều đó đã bị phá hủy tan tành bên trong “Cuộc chiến Tứ Hoàng”. Dạ Hoàng vẫn lạc, Nữ Vương vẫn lạc. Huyết tộc chịu một cú đả kích nặng nề, mà trong lúc cố cướp lấy trái ngọt chiến thắng cuối cùng, tứ đại quý tộc – Augustus, Einhorn, Sauron, Castia – được bảy thần ủng hộ đã chia cắt Đế quốc, tiêu diệt những người không có địa vị cao trong hoàng thất. Không còn cách nào khác, Huyết tộc đành phải rút lui vào trong núi sâu, trốn trong bóng tối để duy trì cho chủng tộc được tiếp tục sống.”
Cũng không sai lệch nhiều so với mình dự đoán… Bảy thần, thời điểm diễn ra “Cuộc chiến Tứ Hoàng” đã có bảy thần rồi… Klein nghĩ tới sáu pho tượng thần bên trong di tích ngầm của gia tộc Tudor.
“May mắn thay, lúc ấy bảy thần chia rẽ, bốn nước tấn công lẫn nhau. Sau khi đánh đổi cái giá khá lớn, cuối cùng chúng tôi cũng thoát khỏi tai họa.” Lúc này, Emlyn bỗng phấn chấn hiếm thấy.
Anh ta nhìn Klein bằng ánh mắt lấp lánh:
“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’ đáng kính, ngài có muốn nghe tôi dành thời gian mô tả về sự kiện trong đời của Huyết Nguyệt Nữ Vương và vinh quang Huyết tộc từng có không ạ? Đó là một cuốn tư liệu dày được chắp nên bởi những trang thiên sử vinh quang. Tôi có thể nhắc lại tất cả các phần trong ấy.”
Xem ra anh còn muốn tiếp tục thêm một ngày một đêm nữa… Tôi cứ tưởng anh chỉ là một ma cà rồng thích con rối, không hiểu biết nhiều về lịch sử, không ngờ anh lại chuyên nghiệp, lại có học vấn đến thế… Bảo sao anh luôn cho Huyết tộc là cao quý, luôn vỗ ngực tự hào… Loại người không thích ra ngoài thế này, chỉ cần hứng thú về một lĩnh vực nào đó, chắc chắn sẽ nghiên cứu rất sâu rộng. Hơn nữa, một ma cà rồng cũng có vòng đời rất dài… Klein lưỡng lự, chuẩn bị khéo léo từ chối ý tốt của Emlyn.
Dù hắn cực kỳ hứng thú với những sự kiện lịch sử kia, nhưng thời gian của hắn không cho phép bản thân nghe đối phương nói năng lia lịa ở đây.
“Đủ rồi.” Klein cười đáp, “Ta thích trao đổi đồng giá, sẽ không để ngươi nói mà không nhận lại thứ gì. Chờ sau này có cơ hội, ngươi có thể dùng lịch sử tương ứng để trao đổi thứ mình muốn từ ta.”
“…Vâng ạ.” Emlyn nhất thời ngây ngẩn.
Đây là lần đầu tiên anh ta có cơ hội giảng giải về vinh quang Huyết tộc cho người khác nghe.
Thông thường, để che giấu danh tính, anh ta không thể khoe khoang những thứ này cho nhân loại. Mà trong nội bộ Huyết tộc thì ai cũng biết cả, không cần đến phiên anh ta dạy dỗ cho trẻ sơ sinh.
Klein không nói thêm, phục hồi thái độ từ trên cao nhìn xuống, nói:
“Được rồi, ngươi trở về đi.”
Một ánh sáng đỏ thẫm dâng lên trước mắt Emlyn White, nhanh chóng nuốt chửng anh ta.
Sau một khoảng ngắn choáng váng, anh ta nhận ra mình vẫn đang ngồi trên chiếc xe ngựa cho thuê.
Chẳng bao lâu sau, anh ta lại nhìn thấy một tấm giấy da dê hư ảo ghi tri thức làm sao để nhận được trợ giúp từ “Kẻ Khờ” thông qua nghi thức mật khế.
Chờ đến chiều nay có thời gian rảnh, mình sẽ lập tức cử hành nghi thức ở nhà, mời ngài ‘Kẻ Khờ’ giải trừ tâm lý ám thị cho mình… Emlyn bỗng hơi kích động.
Tới khi xe ngựa đến giáo đường Bội Thu, anh ta mới trấn tĩnh lại, trả tiền xe.
Sau khi vào giáo đường, thấy giáo chủ Utravsky đang giảng đạo cho vài tín đồ, anh ta không còn buồn phiền như mọi khi, tâm tình rất thoải mái.
Trong tâm trạng đó, anh ta chợt nghĩ tới một chuyện:
Hình như cha xứ Utravsky chưa bao giờ ngăn mình tìm cách giải trừ tâm lý ám thị… Rốt cuộc ông ta đã nghĩ gì vậy…

Quận Đông, trong một quán café dầu mỡ.
Klein có mặt đúng giờ, tận hưởng bánh mì yến mạch với thịt cừu hầm đậu Hà Lan trong lúc nghe lão Kohler báo cáo lại những thông tin đã thu thập được tuần vừa qua.
Đáng tiếc là không có tình báo nào giá trị cả.
Khi lão Kohler nói xong, Klein ngẫm nghĩ gì đó, rút ra một chồng tiền mặt trị giá hai bảng, đẩy lên trước mặt lão.
“Ngài vừa trả cho tôi rồi mà!” Lão Kohler giật nảy mình, ngạc nhiên xua tay.
Klein bật cười:
“Trong tuần này tôi sẽ đi phương Nam nghỉ phép. Vất vả một năm rồi, đã đến lúc cần nghỉ ngơi một thời gian.
Có thể tôi sẽ phải mất hai đến ba tuần mới quay lại được, nên tôi thanh toán thù lao tương ứng cho lão trước. Ha ha, đừng quên thu thập tin tức giúp tôi nhé.”
“Vâng, vâng!” Lão Kohler mừng rỡ, cảm kích nhận lấy chỗ tiền giấy kia.
Lúc này, lão đã nghĩ kỹ nên sử dụng chúng cho năm mới thế nào.
Lão định mua một chút giăm bông ướp sẵn gia vị mà trước kia không nỡ, ăn kèm nó với bánh mì của mình.
Mình không thể chờ được nữa! Cảm ơn ngài, thám tử Moriarty! Lão vô thức nuốt nước bọt.
Klein cầm mũ lên, do dự một chút mới nói:
“Hẳn lão đã nhận ra được gần đây quận Đông hơi hỗn loạn.
Đừng vì tìm hiểu thông tin mà khiến mình gặp nguy hiểm. Nếu thấy điều gì không ổn phải lập tức tránh đi, không được xen vào.”
Hắn khá lo lắng về những vấn đề xảy ra xung quanh hoàng tử Edessak nên mới muốn nhắc nhở lão Kohler một câu.
“Tôi hiểu mà.” Lão Kohler vỗ ngực, nói, “Tôi rất nhát gan, tôi sẽ không liều lĩnh đâu.”
“Tốt lắm.” Klein khen ngợi.
Hắn chợt nhớ đến người giúp việc giặt là Liv cùng hai cô con gái Freja và Daisy yêu thích đọc sách, muốn thay đổi số phận của cô. Hắn trầm ngâm nói:
“Lão để ý gia đình Liv một chút, đừng để họ bị bắt nạt. Nếu quận Đông xảy ra chuyện bạo động gì, lão hãy đưa họ đi tránh ở nơi an toàn.”
“Bạo động… Ý ngài là chuyện những công nhân đấu tranh ấy à?” Lão Kohler bối rối hỏi lại.
“Từa tựa vậy.” Klein mập mờ đáp.
Đây là tối đa những thứ hắn có thể lộ ra, nếu không sẽ dễ bị người hoặc Vật Phong Ấn nghi ngờ.

Bên trong căn phòng chứa đủ con rối to nhỏ, nhân buổi trưa, Emlyn White về nhà nghỉ. Anh ta ngồi trên ghế, thưởng thức sự âm u vì bị mành rèm che kín.
Anh ta nhìn quanh, nắm chặt bàn tay lại:
“Cố lên ta ơi!”
Nói xong, anh ta lục lọi những vật liệu có linh tính, bắt đầu viết tôn danh cũng như ký hiệu tượng trưng và tiêu thức ma pháp đối ứng của “Kẻ Khờ”.
Loay hoay một hồi, anh ta bắt đầu nghi thức mật khế. Linh tính dần phát tán, tựa như bay đến nơi rất cao.
Trong mơ hồ, anh ta nhìn thấy hằng hà sa số chiếc bóng khó tả, nhìn thấy bảy ánh sáng như ẩn chứa tri thức phong phú, nhìn thấy màn sương mù xám trắng ở trên tất thảy mọi thứ.
Bên trên lớp sương xám vô tận là một cung điện cổ kính không cách nào thấy rõ. Ngồi trong cung điện là một bóng người được sương mù dày đặc bao phủ.
Rồi, Emlyn nhìn thấy một bóng dáng uy nghiêm thần thánh màu vàng óng, cũng như tầng tầng lớp lớp đôi cánh chim đen che khuất cả bầu trời sau lưng đối phương.
Anh ta còn chưa kịp đếm xem có bao nhiêu đôi cánh thần bí, đã nhanh chóng cảm thấy bản thân mình đang nổi lên, tiếp xúc với bóng dáng màu vàng kim kia.
“Á!”
Anh ta kêu lên thảm thiết, ôm đầu lăn lộn dưới đất, một lớp khói xanh toát ra khỏi cơ thể.
Mãi một lúc lâu sau, Emlyn mới bình tĩnh trở lại, nghe thấy giọng nói trầm thấp của “Kẻ Khờ” vang vọng bên tai:
“Tâm lý ám thị của ngươi đã được giải trừ.”
Đây chính là cảm giác giải trừ tâm lý ám thị sao? Thật đau đớn… Emlyn ngồi dưới đất, há mồm thở dốc. Anh ta chải vuốt lại mái tóc đã bị rối tung, rủ xuống.
Phía trên sương xám, Klein suy tư gật đầu, lẩm bẩm:
“Quả nhiên, hiệu quả tịnh hóa và xua tan của Trâm Ngực Thái Dương có thể làm tổn thương ma cà rồng.”
Hắn đã tính toán trước, mức “ánh sáng mặt trời” dùng xóa bỏ tâm lý ám thị đã suy yếu sẽ không thể khiến Emlyn bị trọng thương, nên hắn cũng chẳng buồn sửa đổi thành biện pháp tiếp cận gì phức tạp. Giờ nhìn vào, xem ra là kết quả ăn khớp với mong muốn rồi.
Sau khi xử lý chuyện này xong, Klein gỡ mặt đá topaz dính với sợi dây trên cổ tay trái xuống, bói toán chuyện tiếp theo.
[Chiều nay thích hợp để đến trang viên Hoa Hồng Đỏ.]
Sau khi thầm mặc niệm bảy lần, hắn mở to mắt, nhìn thấy con lắc đứng yên tại chỗ, không xoay tròn.
Vì liên quan tới Vật Phong Ấn cấp 0 hoặc cường giả tương tự nên độ khó xem bói quá cao, không thể nhận được gợi ý hữu ích nào… Klein thở dài, hiểu đại khái nguyên nhân.
Rồi, hắn bắt đầu bói toán xem chiều mai có thích hợp để đến trang viên Hoa Hồng Đỏ không, nhưng cũng chỉ nhận được kết quả thất bại giống trước.
Lúc nào cũng nói toán bói không phải vạn năng, giờ thì câu nói này được chứng thực rồi… Mình phải tự quyết định thôi… Một bước này, mình nhất định phải thực hiện, nếu không thì chẳng còn cách nào để mình rời khỏi vũ đài mà không bị phát hiện, bước vào sau màn… Càng sớm càng tốt, không thể trì hoãn được, nếu không sẽ không thể thu dọn được … Suy nghĩ bay bổng, Klein liền quyết định.
Hắn lập tức trở lại thế giới thực, mặc lễ phục có hai hàng nút, đội mũ chóp, ra khỏi số 15 phố Minsk. Đích đến của hắn chính là trang viên Hoa Hồng Đỏ của hoàng tử Edessak.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.