“1, 2, 3, 4, 5… Trông có khoảng mười hai đôi cánh… Dựa vào những miêu tả trong điển tịch của các đại Giáo hội, đây là thiên sứ cấp cao nhất…” Filth cố gắng hồi tưởng lại hình ảnh trong mảnh vụn ký ức khi nửa tỉnh nửa mơ, vừa cảm thấy khiếp sợ, vừa cảm thấy cũng không quá kinh hãi, như thể đụng phải một sự kiện vốn cho là đương nhiên sẽ gây chấn động, nhưng lại chưa từng trực tiếp đối mặt.
Ngài ‘Kẻ Khờ’ có Thiên Sứ phụng dưỡng cũng chẳng lấy gì làm lạ. Từ thực tế tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ và anh ‘Người Treo Ngược’ thỉnh thoảng vô tình dùng nhân xưng “Thần” để ám chỉ, cũng đã rõ ràng. Hay sự thật Thần có khả năng ngăn chặn ảnh hưởng của tiếng thì thầm từ trăng tròn, thì mình cũng đoán ra được… Nhưng mình chỉ thỉnh cầu ngăn trở Lawrence xem bói thôi, mà Thần lại thực sự phái một thiên sứ đến phù hộ mình? Thế này không phải xa xỉ quá rồi sao? Hay đối với Thần, đây chỉ là thao tác thông thường?
Ừ, còn một vấn đề nữa. Tại sao lông vũ của thiên sứ lại màu đen? Đây là biểu thị cho sa đọa, hay chết chóc? Thân phận thực sự của ngài ‘Kẻ Khờ’ rốt cuộc là gì? Là tồn tại vĩ đại nào? Có phải “Tử Thần” đã vẫn lạc tại niên đại Thương Bạch trong truyền thuyết? Thần muốn nương nhờ tụ hội Tarot, tự thân phục sinh? Filth hít một hơi thật sâu, hoàn toàn gỡ bỏ mối lo bị người đàn ông Lawrence kia xem bói xong sẽ nhận ra cô có vấn đề.
Nhận ra mình đã gia nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bi-chi-chu/403326/quyen-2-chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.