Trong rạp xiếc nhỏ của gánh xiếc Lewis.
Với một thầy bói, chỉ cần có cảm giác quen thuộc thì sẽ không tồn tại vấn đề không nhớ ra. Klein đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, dựa về phía sau, thầm thì vài câu gần như không hề có âm thanh.
Tiếp đó, hắn giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi mười mấy giây, thực ra là đang mượn nhờ minh tưởng để nhanh chóng tiến vào giấc mơ, lấy được gợi ý từ cảnh trong mơ.
Đó là một căn phòng khá tối tăm, chỉ có một cây nến trên bàn trà với ánh nến lung lay mờ tối. Người ngồi xung quanh mặc áo choàng đen đội mũ trùm, đeo mặt nạ sắt có thể che đi nửa khuôn mặt.
Klein cố ý vuốt mi tâm, mở mắt ra, tiếp tục xem biểu diễn thuần thú.
Hắn đã đọc được gợi ý, biết nguồn gốc của sự quen thuộc này:
Cảnh trong mơ là cuộc tụ hội người phi phàm do ngài 'Con Mắt Trí Tuệ' tổ chức.
Trong cuộc tụ hội cũng có một 'Thầy Thuốc' mập mạp thế này, thích dùng cách thức mỉa mai để nhắc nhở người khác. Rõ ràng là một người tốt, thế mà cứ cho người khác cảm giác thiếu đánh.
Là vị 'Thầy Thuốc' đó thật à? Không giống lắm, anh ta biết thuần thú từ lúc nào chứ... Dựa vào tài liệu nội bộ được Kẻ Gác Đêm ghi chép lại, linh thị của 'Thầy Thuốc' không thể phân biệt được màu sắc cảm xúc một cách tỉ mỉ như đường tắt 'Thầy Bói'. Ừm, về màu sắc khí tràng, ngược lại bọn họ khá am hiểu về mặt này... Suy nghĩ của Klein chậm rãi trôi đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bi-chi-chu/403278/quyen-2-chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.