Nhìn từ bên ngoài, chiếc thẻ kẹp sách đó cũng không có chỗ nào đặc biệt. Tranh chân dung của Russel có thể thấy khắp nơi trong buổi triển lãm, hình tượng hoàng đế và hình dáng lúc trung niên cũng thế này.
Klein lật qua lật lại kiểm tra mấy lần, tìm thấy được một vết nhỏ bị đâm, xác nhận đây chính là chiếc thẻ kẹp sách đã được tiểu thư 'Chính Nghĩa' nghiệm chứng.
Hắn thử thả linh tính của mình ra, chậm rãi rót vào bên trong chiếc thẻ. Nhưng kết quả lại giống với mấy vật phẩm bình thường khác, linh tính chỉ có thể lưu chuyển ở bên ngoài chứ không thể thẩm thấu vào, cũng không thể tạo ra sự khác thường nào.
Cũng đúng, mong muốn của Russel là tìm một 'người có duyên'. Ông ta chắc sẽ không giới hạn riêng cho người phi phàm đâu...Klein suy tư, đổi thành dùng tiếng Fusak, đọc với giọng trầm thấp:
"Vua Hải Tặc!"
Chiếc thẻ kẹp sách vẫn không phản ứng.
Hắn lại dùng tiếng Fusak cổ, tiếng Entis, tiếng Ruen thử hết một lượt nhưng kết quả vẫn vậy.
Còn về mấy ngôn ngữ trong lĩnh vực thần bí như tiếng Người Khổng Lồ, tiếng Tinh Linh, tiếng Rồng Khổng Lồ vv thì đều đã vượt quá giới hạn của mục tiêu. Klein không mong chờ gì nhiều thử dùng hết chúng một lượt.
Không hề nghi ngờ, hắn vẫn thất bại.
Tiếp đó, Klein dùng tiếng Fusak, phiên dịch từ ngữ:
"One Piece!"
Chiếc thẻ kẹp sách vẫn yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay hắn, không hề biểu hiện ra chút khác thường nào.
Klein lại dựa theo quy trình vừa rồi, dùng các loại ngôn ngữ khác thử hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bi-chi-chu/403274/quyen-2-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.