Không đợi Klein đáp lại, Azik ngóng nhìn chỗ sâu trong lăng tẩm như đang tự nói:
"Thầy còn nhớ tình huống khi lần đầu tiên chết đi sống lại, nằm ở trong một mảnh thi thể tái nhợt, lảo đảo đứng lên, trong lòng cực kì sợ hãi, không biết đã xảy ra cái gì, cũng không rõ ràng cho lắm mình rốt cuộc đang ở nơi nào.
Ở trước khi giám mục giáo hội thu lại thi thể để tịnh hóa, thầy nghiêng ngả lảo đảo thoát khỏi nơi đó, giống như cô hồn đi qua ở giữa cánh đồng bát ngát, nông thôn cùng thành thị, không nhớ nổi mình là ai, đến từ nơi nào.
Khoảng thời gian nọ, thầy mặc kệ dù đi đến nơi nào, đều có thể nghe thấy đa phần là tiếng khóc, nhìn thấy các mục sư chủ trì số lượng lớn nghi thức hạ táng, chỉ cảm thấy bi thương tràn ngập mỗi một ngóc ngách.
Sau đó, thầy ngẫu nhiên cứu một cô gái quý tộc, tiến vào trang viên nhà cô ta, cô ta là một cô gái xán lạn như ánh mặt trời, mà thầy lại như là dã thú từ rừng rậm đi ra, vừa mẫn cảm, đa nghi, tự ti, sợ hãi, lại thường xuyên bày ra một mặt lạnh lẽo, hờ hững, tàn nhẫn, không phù hợp với đạo đức của nhân loại.
Cô ấy rất ngạc nhiên đối với thầy, dù cho thầy lảng tránh cô ây như thế nào, làm chuyện không tốt như thế nào, cô ấy đều sẽ tới gần thầy, dùng nụ cười của cô ấy cảm nhiễm thầy, dùng những câu chuyện thú vị ảnh hưởng đến thầy, trong bất tri bất giác, thầy đã quen với sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bi-chi-chu-q4-ke-bat-tu/5155676/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.