"Trong quán trọ có nguy hiểm."
Klein trầm giọng tụng niệm câu bói, tiến vào trạng thái minh trưởng, búng xu vàng lên.
Ting!
Âm thanh nho nhỏ mà trong trẻo vang vọng giữa căn phòng yên tĩnh, xu vàng lăn vài vòng giữa không trung rồi rơi xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay Klein.
Mặt số hướng lên trên, biểu thị phủ định.
Không có nguy hiểm... Klein nhíu mày, dò xét tứ phía. Hắn lấy một bình tinh dầu đuổi côn trùng từ trong áo khoác được treo trên móc giữ đồ.
Hắn đổ một vòng quanh người rồi nhanh chóng đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tiến lên phía trên sương xám để xem bói xác nhận lại.
Khoảng mười giây sau, hắn lấy được gợi ý, vẫn là không có nguy hiểm.
Trở lại thế giới hiện thực, Klein lắc đầu, cất xu vàng và chiếc bình về chỗ cũ, mặc áo khoác, quần và ủng da vào, ngồi bên mép giường, cẩn thận trước mọi diễn biến sắp xảy tới.
Hắn vẫn nhớ rõ "Quy tắc Thầy Bói", đặc biệt là điều 'Bói toán không phải vạn năng', nên dù có nhận được đáp án rất an toàn, hắn cũng không dám buông lỏng và tiếp tục đi ngủ.
Điều này không phải là do hắn không tin vào năng lực che đậy và quấy nhiễu của sương xám, mà là vì hắn cho rằng tồn tại quá nhiều khả năng. Chưa hẳn câu bói của hắn đã đủ chính xác để bao quát toàn bộ, từ đó dẫn đến việc giải đọc bị sai nghĩa.
Hắn đã đoán ra phần nào chuyện vừa rồi. Đó chính là bốn nhà thám hiểm ngồi ở nhà hàng thực sự đã tìm ra tòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bi-chi-chu-q3-nha-lu-hanh/5075559/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.