"Săn bọn chúng?" Danitz vô thức hỏi ngược lại.
Khi đã hiểu rõ ràng ý nghĩa đằng sau câu nói của Gehrman Sparrow, trong nháy mắt gã trở nên phấn khích, đổi tư thế ngồi, nén giọng xuống:
"Có cần tôi phối hợp gì không?"
Làm một hải tặc bán thời gian tiêu chuẩn, gã chẳng liên quan gì tới mấy từ ngữ tốt đẹp như kiểu tha thứ, thương hại, hay nhân ái gì gì đó. Nếu đã suýt thì chết dưới tay 'Sắt Thép' Mavety, giờ lại có cơ hội trả thù, gã dại gì mà bỏ qua!
Gã tự nhận rằng để có thể sống sót trong cái nghề hải tặc này, bản thân phải biết nắm bắt chính xác tình thế, biết lúc nào nên phản kháng, khi nào thì liều mạng, lúc nào nên giả vờ như không thấy kẻ thù, khi nào thì có thể thoải mái thanh toán nợ cũ.
Mà giờ đây, chính là cơ hội!
Danitz vẫn chưa dám phán đoán chuẩn xác rốt cuộc tên điên Gehrman Sparrow này mạnh tới mức nào, nhưng đánh giá từ việc hắn có thể giải quyết Giám mục sa ngã Millet trong vòng mười giây, thì hẳn đối phó với 'Sắt Thép' Mavety sẽ không quá khó khăn. Mà dù có phải đối mặt với 'Thượng Tướng Đẫm Máu' Senor, hy vọng thắng lợi cũng không phải chuyện bất khả thi với hắn.
Đương nhiên, đây chỉ là tình huống một chọi một, nhưng từ xưa đến nay đám hải tặc có bao giờ nói chuyện về tinh thần hiệp sĩ đâu... Danitz nhủ thầm.
Klein hơn rướn người về trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, đan hai bàn tay vào nhau:
"Ta đã nói rồi."
Hả? Gì cơ? Danitz cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bi-chi-chu-q3-nha-lu-hanh/5075546/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.