Mười bốn xác chết nằm cong queo trong khu rừng, xác chết nào cũng bị bóp bể ngang sọ, có cái thời còn đang tươm máu, có cái thì óc lộn với máu tươi. Cảnh tượng ấy khiến cho người không đủ can đảm không dám nhìn lâu. Hoàng Thượng Chí sững sờ một lúc rồi nghĩ thầm :
- Ôi! Âm Sát Mạc Tú Anh!
Cảnh tượng trước đây cũng đã xảy ra một lần, chưa phai mờ trong trí óc của chàng. Lối giết người như thế này có thể gọi là tàn nhẫn tột độ. Đồng bọn Thiên Tề giáo chủ vốn muốn đi tìm Hoàng Thượng Chí và Đông Phương Huệ, bất đồ lại gặp phải Mạc Tú Anh để phải chịu một cuộc thảm sát thế này. Nhưng có điều lạ lùng là tại sao không thấy mặt Âm Sát Mạc Tú Anh đâu cả. Chàng ở cách khu rừng này chỉ có mười trượng, lẽ đâu Âm Sát Mạc Tú Anh không trông thấy chàng. Còn nếu nói Âm Sát Mạc Tú Anh trông thấy chàng mà bỏ qua, thì thật không có lý, vì Mạc Tú Anh là con người tàn nhẫn đa sát kia mà!
Chàng nghĩ mãi mà không đoán được nguyên do thì đằng xa có tiếng người lướt gió phi thân đến. Sẹt, Sẹt! Sẹt! Sẹt bốn tiếng, tiếp theo bốn bóng người mặc áo xanh, trong phút chốc đã đứng trước mặt Hoàng Thượng Chí.
Hoàng Thượng Chí thấy bốn người này là bốn ão già trong tám lão già cao thủ, bộ hạ của Thiên Tề giáo, trước đây đã vây đánh Nam Cái. Khi thấy xác của đồng bọn nằm la liệt máu đổ, óc rơi, bốn lão già áo xanh chăm chăm nhìn vào mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bao/54125/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.