Hoàng Thượng Chí thầm nghĩ :
- Công lực của Chủ nhân Huyết sọ thật là cao siêu, thâm hậu, quả chẳng biết đâu mà lường. Nếu ta muốn báo thù cho dòng họ ta, thì trừ khi phải kiếm cho ra một nửa Phật Thủ bảo cập để hợp với một nửa của Linh Qui thượng nhân để lại luyện tập cho được Khư Mê thần công, như thế mới mong rửa được hận thù! Nhưng một nửa bộ Phật Thủ bảo cập đó biết ở chân trời góc biển nào mà tìm! Ôi! Thật chẳng khác nào giấc mộng hão huyền! Tay tả! Chỉ còn thiếu tay tả nữa thôi!
Hoàng Thượng Chí rùng mình, nhớ tới cảnh tượng đau đớn ở Hoàng gia trang. Vụ huyết án chấn động giang hồ. Trên hai trăm người của giòng họ Hoàng đều bị giết sạch luôn cả nhà họ Trương. Nhưng điều làm cho Hoàng Thượng Chí khổ nảo nhất là tại sao vụ tàn sát ấy, mẫu thân chàng còn có thể sống sót? Tại sao Chủ nhân Huyết sọ chỉ để một mình thân mẫu chàng bình yên?
Hoàng Thượng Chí phân vân lo nghĩ :
- Tại sao Độc Long Thủ Trương Thông bỏ con để cứu chàng? Ân đức trời bể ấy biết làm sao báo đáp. Muốn báo đáp cũng chẳng biết con cháu giòng họ Trương đâu mà tìm, cả nhà ấy đã bị tận diệt. Trương Thông cũng tự tuyệt rồi! Oái oăm thay! Lúc Trương sư thúc của chàng sắp trút hơi thở cuối cùng, vẫn không quên dặn chàng phải tuân theo sứ mạng không được báo thù! Không được thâu chôn hài cốt! Tại sao? Tại sao?
Hoàng Thượng Chí nghĩ có lẽ vì Trương Thông thấy tài nghệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bao/54119/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.