Hoàng Thượng Chí nghiến răng, nói:
- Dư Bỉnh Nam! Ngươi nên biết lưới trời thì khó ...
Bùng một tiếng, kèm theo một tiếng ực, Thượng Chí bay ra ngoài hai trượng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, đứng loạng choạng muốn té quỵ.
Không ngờ, Dư Bỉnh Nam lừa thế đối phương sơ ý, dùng hết sức công lực đá một chân vào đơn điền của Hoàng Thượng Chí.
Bất thần gặp đòn lợi hại, nên Thượng Chí phải buông tay Dư Bỉnh Nam, và thân chàng bị bay vụt ra ngoài.
Dư Bỉnh Nam thắng thế, liền tung mình nhảy tới đá tiếp một đòn nữa.
Vận hết tàn lực, Thượng Chí lách mình tránh khỏi thế địch liền phất ngang qua một chưởng Khư Mê Thần Công.
Bùng một tiếng Cát bụi bay ngùn ngụt, Thượng Chí ngã quỵ xuống. Còn Dư Bỉnh Nam văng ra ngoài ba trượng, nhưng không bị té.
Dư Bỉnh Nam cười khà khà, ngạo nghễ nói:
- Dù có lưới trời che chở ngươi cũng không thoát khỏi tay ta! Hà! Hà! Hà ...
Tiếng cười chưa dứt, Dư Bỉnh Nam đã nhảy lại như một con hổ đói gặp mồi.
Máu hận chạy rần khắp người, Thượng Chí không biết đau đớn gì cả. Chàng gượng sức đứng phắt dậy, lẹ làng búng ra mười mũi Đông Kim Chỉ. Trong chớp nhoáng không thể nào thấy được luồng phong kim bắn ra.
Chỉ nghe mấy tiếng rên rỉ, thì cánh tay độc nhất của Dư Bỉnh Nam bị lủng ba lỗ, máu phun ra lai láng, toàn thân run lẩy bẩy, hai chân cứng đờ không bước được nữa.
Thượng Chí đề lại chân khí,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bao/1881529/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.