Chị! Chị đã vì em mà không kể đến sanh tử ơn ấy dẫu đến chết em vẫn không bao giờ quên được.
Mộ Dung Đại trìu mến nói:
- Em! Em đã nhớ lấy điều ấy thì cũng đủ làm cho chị thỏa mãn rồi, khỏi cần ân nghĩa.
- Điều gì vậy? Xin chị cho biết.
- Một điều là chị yêu em.
Hoàng Thượng Chí giật mình, nhớ lại hôm trước chàng đã không cầm được lòng ôm bà ta vào lòng, nếu không có Dư Bỉnh Nam đến thì chàng đã làm điều bậy, chàng thầm nghĩ:
- Nếu ta ở lại đây chắc không cầm lòng được trước cặp mắt quyến rũ của bà ta. Ta sẽ lỗi đạo với Đông Phương Huệ và Ngô Tiểu My. Hơn nữa không làm sao thi hành được công việc mà Thất Hồn Nhân đã giao phó.
Bao nhiêu ý nghĩ ấy quay cuồng trong đầu óc chàng. Tiếp đó một thâm thù lại chờn vờn trước mắt. Bất giác làm cho chàng thốt lên một tiếng:
"Không".
Mộ Dung Đại mặt buồn rười rượi hỏi:
- Tại sao vậy?
Hoàng Thượng Chí không đáp nói lảng sang chuyện khác:
- Chị! Trời đã sáng rồi.
Mộ Dung Đại từ từ ngẩng đầu lên, quay về hướng đông, chậm chạp nói:
- Phải! Nhưng em định làm gì?
Hoàng Thượng Chí lạnh lùng nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Đi à?
- Phải?
- Nhưng còn những tử thi trong nhà?
- Tôi đã dọn dẹp xong.
Mộ Dung Đại đưa mắt chăm chăm nhìn vào mặt Hoàng Thượng Chí trìu mến hỏi:
- Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bao/1881507/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.