Trong lúc Đỗ Nhất Phi đang kinh ngạc chưa biết đối phó làm sao thì những tiếng rú thê thảm nối tiếp nhau và la lên:
- Một tiếng!
- Hai tiếng!
- Ba tiếng!
Cho đến lúc đủ mười tiếng, thì những âm thanh rùng rợn ấy mới im bặt.
Biết là mười tên thủ hạ chia nhau lục soát quanh miếu đã lần lượt theo tử thần. Đỗ Nhất Phi kinh hoàng không dám đứng đó, co giò chạy vào miếu.
Nhưng vừa ló mặt vào chánh điện thì lão lại giật mình đánh thót một cái, toàn thân cứng đờ, đứng trơ như một pho tượng gỗ.
Giữa phòng có thêm một Lãnh Diện Nhân nữa! Hai Lãnh Diện Nhân bốn mắt gờm nhau. Nơi góc phòng hai lão đệ tử áo xanh, hai vị trưởng lão và tám tên bộ hạ mặt mày ngơ ngác đứng nép một xó bất động.
Người Lãnh Diện Nhân mới đến nét mặt hậm hực, cười hì hì cất giọng mắng:
- Đố khốn! Dám cả gan mạo danh mà cải trang giả làm bổn chưởng môn để lừa gạt môn đồ ...
Người Lãnh Diện Nhân trong miếu lấy giọng mũi hừ một tiếng đáp:
- Gian tặc! Mày từ đâu đến mà lại giả danh của ta?
Ôi chao! Cả hai đều là thứ giả hết sao? Trong hai người phải có thứ thiệt, thứ giả chứ?
Nhưng họ hóa trang đều giống nhau, trong lúc này vẫn chưa ai phân định được chân giả cả.
Người Lãnh Diện Nhân mới đến là Hoàng Thượng Chí. Chàng ngước mặt cười một tràng dài. Giọng cười chứa đầy khinh bỉ:
- Trình Uy Viễn!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bao/1881496/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.