Mặt bốn lão ăn mày kia lộ vẻ tức khôn cùng.
Hoàng Thượng Chí chợt nghĩ:
- Sư phụ ta từng nói rằng:
"Những cao thủ bị người sát hại đều đáng tội chết cả". Vả lại dị nhân của võ lâm là Bất Lão Tiên Sinh cũng tiết lộ cho ta vài bí mật về cuộc đời ngang dọc của ân sư về mấy chục năm trước, theo lời của tiên sinh mà xét thì sư phụ ta chưa hề giết oan ai cả. Nhưng dù sao đi nữa, ta đã là đệ tử của người, dĩ nhiên những chuyện oán thù huyết cừu này ta có bổn phận phải gánh vác. Còn đối với người bạn vong niên này ta biết tính sao đây?
Nam Cái phẫn nộ, nét mặt lặng nhìn Thượng Chí một lát, rồi hằn học nói:
- Tiểu tử, mi có chịu nói ra không?
Suy tính kỹ càng rồi, chàng đáp:
- Mười ngày nữa, vãn bối sẽ đích thân đến quí bang, trả lời rõ ràng cho tiền bối, thế có được chăng?
Nam Cái tức giận, nói lớn:
- Việc đấy không được! Lão ăn mày này chỉ muốn biết ngay bây giờ thôi. Sư phụ mi ở đâu?
Thượng Chí bối rối vô cùng:
- Không phải muốn dấu tiền bối, nhưng hiện giờ khó nói ra được.
Nam Cái nhìn Thượng Chí cười gằn, nói:
- Tiểu tử táo gan thực, dám đùa với lão ăn mày này sao. Hãy nói thật đi rồi ai đi đường ấy.
Thượng Chí tức giận vô cùng, nếu không phải Nam Cái ca ca thì nhất định chàng đập cho một chưởng rồi.
Nén giận chàng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bao/1881456/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.