Hữu Tâm nhân cõi lòng nguội lạnh, nhưng cũng cảm thấy chua xót dâng trào.
Ngô Tiểu My xúc động, mặc dầu nàng nổi tiếng cứng cỏi chẳng kém nam nhi, khinh thường mọi vật trên đời, nhưng câu chuyện xảy ra trước mắt như cõi mộng, làm cho nàng bàng hoàng, chua xót không nguôi. Dù sao nàng cũng chỉ là nhi nữ tránh sao khỏi đau lòng khi thấy người bạn tuẫn tiết vì tình. Chính bản thân nàng cũng không biết sẽ đi về đâu trên con đường tình muôn lối! Nàng đau buồn than thở, thương cho số kiếp con người!
Một lần nữa nàng vòng tay cúi đầu tạ ơn Hữu Tâm nhân, rồi băng mình ra đi trên con đường vô định.
Hữu Tâm nhân đưa mắt nhìn theo đến lúc nàng mất dạng mới lùi lại chỗ phiến đá.
Lúc này Thất Hồn nhân đang ngồi ôm chặt thi hài Hoàng Thượng Chí, đôi dòng lệ chảy ướt đẫm cả vạt áo của bà. Hữu Tâm nhân bất giác kêu lên :
- Mẹ! Tại sao vậy?
Thất Hồn nhân như sực tỉnh, đáp bằng giọng thiểu não u buồn :
- Ta sợ hết hy vọng rồi con ạ! Nếu vậy ta sẽ suốt đời ôm hận không nguôi!
Hữu Tâm nhân ngạc nhiên về thái độ của mẹ nàng, bà quan tâm đến thế chắc có chuyện gì quan trọng lắm.
Giữa lúc bầu không khí nặng nề đang phủ kín cõi lòng nàng, thì đột nhiên, mẹ nàng hoan hỉ nói :
- Nó sắp tỉnh lại! Cảm ơn trời đất ban phước lành!
Hữu Tâm nhân quá khích động nói :
- Mẹ, nếu thật thế, thì...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bao/1881444/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.