Chương trước
Chương sau
Bắt đầu từ hai năm trước, Hàn Ngạo thường xuyên đi ra ngoài một mình vào buổi tối, cho dù không đi được thì ngày nào hắn cũng bận rộn trước máy tính một lúc lâu, dĩ nhiên Hàn Ngạo không phải đang chơi game, từ lúc trước cha đã muốn Hàn Ngạo tiếp xúc một ít với việc công ty, đôi khi Hàn Dật tò mò sẽ hỏi rốt cuộc Hàn Ngạo đang làm gì nhưng Hàn Ngạo đều lấy lý do cậu không hiểu để đối phó, đến lúc sau cậu cũng lười quan tâm, dù sao cả hai cũng đã lớn, suy cho cùng cũng phải có một ít không gian cho bản thân, vậy nên sau này chỉ cần Hàn Ngạo ngồi trước máy tính, Hàn Dật sẽ tự động chạy đi làm việc của mình, so sánh giữa cả hai thì Hàn Ngạo lại dính người hơn, hay đưa ra yêu cầu bá đạo là phải biết hết mọi chuyện của Hàn Dật, còn bí mật của mình thì hắn chưa từng hé miệng.
Hàn Ngạo đeo tai nghe, ngồi trước máy tính mở cuộc gọi thoại, ngay sau đó trong tai nghe truyền đến tiếng của thanh niên, “Thiếu gia Hàn.”
“Ừ, phía Đông Thành thế nào rồi?” Hàn Ngạo đi thẳng vào vấn đề như mọi lần.
“Bên Đông Thành vẫn tốt, nhưng bên bến tàu…” Cậu thanh niên dừng lời nhằm ám chỉ.
Hàn Dật hừ lạnh, tự hiểu trong lòng, “Để mắt bọn chúng, nói tôi biết thời gian bọn chúng giao dịch lần kế tiếp ở bến tàu.”
Đối phương nghe xong cười cợt nhả đắc chí, “Haha cái này thì tôi tra được, có phải cậu nên khen thưởng tôi không, cho tôi một chuyến hành trình đầy mãnh liệt đến Hawaii đi chứ hả?”
“Ừ? Vậy cũng phải đợi đến khi chúng ta hoàn toàn chiếm được Đông Thành, làm chủ toàn bộ thành phố A đã.” Hàn Ngạo trả lời, không còn lạnh lùng nữa mà có thêm chút hơi ấm.
“Xem ra cậu chuẩn bị thu lưới? Tôi rất mong chờ!” Nói xong cậu ta chuyển đề tài nghiêm túc trở lại, “Vào 8 giờ tối thứ ba tuần sau, tại kho hàng số 2 của bến tàu, lão ngũ Thích sẽ đích thân đến giao dịch.”
“À…” Hàn Ngạo còn muốn hỏi thăm những việc khác nhưng Hàn Dật bất ngờ gọi với vào cửa.
“Daniel! Làm sao bây giờ! Đều tại anh…” Hàn Dật thấy rõ tình huống trong phòng thì tạm dừng, hỏi Hàn Ngạo vẫn đang đeo tai nghe, “Ặc… Em quấy rầy anh hả?”
Hàn Ngạo kết thúc cuộc gọi, rút tai nghe ra, “Không có, đúng lúc sắp kết thúc, có chuyện gì à?” (kuroneko3026)
Hàn Dật nhớ lại những gì mình vừa nghe, cậu buồn bực vò đầu, thở dài: “Haiz ~ đều tại anh! Bữa tiệc ngày hôm đó đáng lẽ phải về sớm, kết quả xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta cũng không nhận ra!”
Hàn Ngạo hoàn toàn không để tâm Hàn Dật đùn đẩy hết trách nhiệm lên người hắn mà quên mất bản thân cậu cũng là tòng phạm, hắn cầm vặn kiện trên bàn lật xem, thờ ơ hỏi: “Ừ, có chuyện lớn gì?”
Thái độ của Hàn Ngạo chọc Hàn Dật giận, cậu xông lên giật văn kiện trong tay hắn, mắng: “Anh còn có lòng dạ xem mấy thứ này! Không tim! Không gan! Không phổi!”
Hàn Ngạo cam chịu ôm lấy Hàn Dật đang trút hết những bức xúc trong lòng với mình, hắn nghiêm túc hỏi lại theo ý muốn của cậu: “Rốt cuộc là làm sao, em không nói sao anh biết được?”
Lần này Hàn Dật không bực tức lung tung nữa, cậu lo lắng kể: “Mẹ vừa mới bảo bắt đầu từ ngày mai muốn chúng ta đi xem mắt…”
Hàn Ngạo nghe thì bật cười, “Haha, chúng ta mới 16, đã đến mức sốt ruột đi xem mắt đâu nhỉ?”
“Anh còn cười! Đều tại anh…” Hàn Dật vừa trách móc vừa kể ngọn nguồn sự tình.
Mọi chuyện bắt đầu từ đêm sinh nhật của Thẩm Minh Vũ cách đây một tuần, ngoại hình và màn diễn tấu xuất sắc trong đêm đó của Hàn Dật đã thu hút sự chú ý của nhiều người, nhiều gia đình có con gái đến tuổi bắt đầu tấn công vợ chồng Hàn gia, nói là để mắt ba cậu con trai của Hàn gia, dồn dập đưa ra ý muốn kết thông gia. Hàn Dương khéo léo bày tỏ sự từ chối ngay tại chỗ với những người có hứng thú với anh, vậy là những người đó chuyển trọng tâm sang trên người Hàn Dật và Hàn Ngạo, song lúc đó cả hai đều không có mặt. Dưới sự thuyết phục của mọi người cũng như không có lý do từ chối thẳng thừng, vợ chồng Hàn gia không còn cách nào khác đành phải đề xuất tổ chức một buổi xem mắt cho hai cậu con trai, để chúng tự lựa chọn. Xét cho cùng theo quan điểm của Tifa thì con trai 16 tuổi không phải còn quá nhỏ, tại một số vùng ở nước Mỹ là có thể kết hôn rồi, mà Hàn Thiên Hoa khá hài lòng với kiểu hôn nhân chính trị này, dẫu sao chính ông là một ví dụ điển hình, vun đắp tình cảm với vợ được đính hôn từ nhỏ, dần dần yêu đối phương, ở bên nhau nhiều năm, vẫn sống rất hạnh phúc, song nếu con trai và cô gái kia không thể giống ông với Tifa thì ông cũng sẽ không ép buộc nó.
Qua sinh nhật Thẩm Minh Vũ là đến kỳ nghỉ hè, hai người bận chơi bời không để ý, mãi đến hôm nay Tifa mới có cơ hội đề cập với Hàn Dật, Hàn Dật nghe về buổi xem mắt thì rất kinh hoàng rồi liều mạng nói tuổi cả hai còn nhỏ, vị hôn thê và đính hôn với bọn cậu là quá sớm, còn phóng đại chuyện chủ nhiệm lớp từng khuyên nhủ bọn cậu, nói sao mà từ một người giáo viên tốt bụng cởi mở thành một kẻ bảo thủ thông thái rởm, nhưng vợ chồng Hàn gia đã đồng ý với người ta, cũng không thích đổi ý vì vậy thuyết phục Hàn Dật xem xét hẵng trả lời, biết đâu thật sự động lòng thì sao? Dù gì bọn cậu cũng đang ở độ tuổi có thể yêu nhau, vì cha mẹ đôi bên đều bằng lòng cho qua lại nên sẽ không vô trách nhiệm như lời chủ nhiệm lớp, Hàn Dật có miệng mà khó trả lời, chỉ biết chạy đi tìm Hàn Ngạo nghĩ cách, cậu thật sự không muốn bên cạnh mình hay Hàn Ngạo xuất hiện thêm một người phụ nữ, tuy cậu biết rằng cuối cùng vẫn sẽ có một ngày phải đối mặt với chuyện thế này, nhưng ít nhất không muốn nhanh như thế…
Nghe xong ngọn nguồn, Hàn Ngạo lại chẳng có lấy một sự căng thẳng nào, hắn nói hời hợt: “Em đừng lo, đây cũng không hẳn là chuyện xấu, sớm muộn gì chúng ta cũng phải trải qua cửa ải này, chẳng qua bây giờ khá sớm thôi.”
Mặc dù Hàn Ngạo nói rất thong thả nhưng sao Hàn Dật không lo lắng cho được, cậu lưỡng lự: “Nhưng…”
“Suỵt ~” Hàn Ngạo vươn một ngón tay chặn lên môi Hàn Dật, ra hiệu cậu không cần nói tiếp, “Đến lúc đó em chỉ cần chọn một cô gái nào mà em khá quen thuộc, tin anh, có anh ở đây em không cần phải lo lắng gì nữa cả.”
Hàn Dật biết mình có nói nhiều cũng vô ích, thấy bộ dạng của Hàn Ngạo chắc hẳn đã có tính toán mới nói vậy, cậu bèn nuốt hết những ngờ vực xuống bụng, cánh tay ôm Hàn Ngạo càng siết lại, cậu ích kỷ mong rằng mọi thứ đều không phải thay đổi để cậu và Hàn Ngạo có thể mãi mãi bên nhau như thế này, đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của cậu, song cậu cũng biết cuộc sống bình yên như bây giờ chỉ như hoa trong gương trăng trong nước, sẽ có lúc cha mẹ biết sự thật.
Đêm ấy Hàn Dật mất ngủ, cậu lo nghĩ rất nhiều về hiện thực luôn muốn tránh né, lo nghĩ rất nhiều về chuyện Hàn Ngạo không cho cậu lo lắng, mà đêm ấy không ngờ Hàn Ngạo lại chẳng làm gì, chỉ nằm ôm cậu từ sau lưng cả đêm, vì Hàn Ngạo biết cậu cần có thời gian gỡ rối nỗi lòng của mình, trong lòng Hàn Dật có rất nhiều trở ngại không thể phá vỡ, chung quy đều cần tự bản thân Hàn Dật nghĩ thông suốt.
Sáng hôm sau, cả hai tỉnh dậy rồi vẫn im lặng giống như bình thường, cùng tắm rửa súc miệng xong tay trong tay xuống ăn cơm.
Lúc ăn, Hàn Thiên Hoa và Tifa dặn dò đơn giản về buổi xem mắt ngày hôm nay, chẳng qua muốn bọn cậu chú ý lễ nghĩa cách ăn nói các thứ, ăn xong Tifa đi theo Hàn Ngạo và Hàn Dật ra vườn hoa, đợi đại tiểu thư đầu tiên và người nhà của cô ấy trong ngày hôm nay, bắt đầu buổi xem mắt hai ngày rưỡi.
Người có tiền dĩ nhiên là có vợ đẹp, mà vợ đẹp đẻ ra đứa con dĩ nhiên cũng sẽ không xấu xí mặt nào, kết quả của việc tuân theo quy luật đó là từ thế hệ này sang thế hệ khác thế gia tư bản đều có con cái xinh đẹp, dù không muốn trở thành tuấn nam mỹ nữ cũng không được, cho dù bẩm sinh cơ địa kém cũng có thể bỏ ra một số tiền để bổ cứu, thế nhưng dù có bao nhiêu mỹ nữ chăng nữa cũng đều vô nghĩa với Hàn Dật và Hàn Ngạo, chưa được một ngày mà Hàn Dật đã có kích động muốn chọn đại một cô gái nào đó để nhanh chóng giải thoát khỏi buổi xem mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.