Còn nhớ vào một ngày thứ bảy nào đó của 20 năm trước, bầu trời vẫn xám xịt cuối cùng cũng nổi trận mưa tuyết sau giờ chiều. Anh mới hơn 7 tuổi, vừa tiễn giáo viên dạy violin đi về thì thím Lưu nói là người em trai anh chờ đợi bấy lâu sắp ra đời rồi! Tin tức được thông báo sau khi anh vào lớp buổi trưa không lâu, cha đã đến bệnh viện từ trước, ông ấy cũng ngay lập tức yêu cầu tài xế đưa anh đến đó. Mưa to giội xuống cửa kính ô tô làm mờ cả thế giới bên ngoài, mọi thứ đều bị bao phủ bởi những bông tuyết, cả thành phố như trở thành một thế giới khác được tạo nên từ những viên pha lê. Mặt đường trơn trượt khiến nhiều xe gặp tai nạn, cũng vì thế đường đến bệnh viện trở nên vô cùng dài và lâu. Khi đến bệnh viện, anh nhìn thấy cha mặt mày ủ ê, quẩn quanh một mình trên hành lang trống trải. Cha thấy anh thì xóa sạch vẻ mặt vừa rồi, ông cười ngồi xổm xuống trước mặt anh, xoa đầu anh hỏi: “Con trai, con đến nhanh vậy à, học xong chưa?” Cha dịu dàng một cách khác thường làm anh ý thức được nhất định là có chuyện xảy ra, nhưng trước giờ anh luôn là đứa trẻ chín chắn trưởng thành so với bạn bằng tuổi nên chỉ trả lời như thường ngày: “Học xong rồi, con tiễn giáo viên xong mới đến đây.” “Ồ, tốt! Học xong là tốt…” Anh có thể nhìn ra cha không hề để tâm đến việc này, tâm cha hiện tại đã bay vào trong cánh cửa đối diện đang sáng đèn đỏ. Vào lúc cha không biết nên nói về đề tài gì nữa thì một bác sĩ mặc đồ phẫu thuật bước ra khỏi phòng sinh, tháo khẩu trang nhìn bọn anh và hỏi: “Xin lỗi hai vị là người nhà của Tifa Ashris sao?” Cha kéo tay anh bước lên vội vàng nói: “Phải, chính là tôi!” “Là thế này, vì dây rốn của một trong hai bé song sinh quấn quanh cổ của thai nhi còn lại nên thai nhi ấy có thể sẽ phát dục không tốt hoặc không thể sống, anh hãy chuẩn bị tâm lý đi.” Ngữ điệu của bác sĩ cứng nhắc vì nghề nghiệp hóa. Song nghe vào tai của cha và anh thì lại như sét đánh giữa trời quang, chấn động sững người, tim cũng vọt lên cuống họng, đến khi lấy lại tinh thần thì bác sĩ đã quay vào trong từ lâu, cả hai lại bắt đầu chờ đợi thời gian một giây mà đằng đẵng như một năm… Ngoài cửa sổ mưa vẫn rả rích không dứt, không có dấu hiệu sẽ ngừng lại. “Đùng đùng đoàng…” Tiếng sét rền trời bất ngờ phá vỡ sự im lặng trên hành lang, trong phòng sinh lập tức truyền đến tiếng trẻ con khóc ré vang dội. Không lâu sau đó hộ sĩ ôm một đứa trẻ đi ra, “Chúc mừng, bé này là anh trai, là một bé trai rất khỏe mạnh!” Cha mừng rỡ ôm đứa trẻ cho anh xem, nhưng đến khi anh nhìn thấy nó thì lại cảm thấy thất vọng, không nói được vì sao từ sâu trong lòng anh không thích đứa em này. Ngay lúc anh thất vọng lại có một hộ sĩ ôm một bé cưng nhỏ xíu bước đến: “Chúc mừng chúc mừng! Đây là em trai, nhưng mà bé nó không thể phát dục bằng anh trai được, phải nằm lồng ấp.” Sau khi nhìn thấy đứa trẻ nhỏ hơn nhiều so với đứa trẻ ban nãy, trên gương mặt non nớt tuấn tú của anh rốt cuộc cũng mỉm cười thật tươi. Có lẽ kể từ đó đã đóng một dấu khúc mắt rất lớn, đối với em út Hàn Dật cơ thể không khỏe và thích làm nũng thì anh luôn thương yêu hết mực, còn với em hai Hàn Ngạo suốt ngày như con nhím thì anh không thể hòa hợp nổi. Cho dù mặt của hai đứa gần như giống nhau nhưng một đứa tựa thiên sứ, một đứa lại không khác gì ác quỷ, mỗi lần Hàn Ngạo nhìn anh bằng đôi mắt u ám thì anh thường có cảm giác không rét mà run, đến sau khi Hàn Ngạo 16 tuổi thì giữa hai người bọn anh càng ngày càng không thể sống chung. Trước kỳ nghỉ hè năm nhất đại học là khoảng thời gian chung sống cuối cùng với người thân trước khi lên đường du học, nên anh đặc biệt quý trọng nó. Khi nhìn thấy Hàn Dật chơi một mình trong vườn hoa còn Hàn Ngạo chướng mắt không có ở đó, anh vui vẻ bước đến. “Tiểu Dật, em đang làm gì vậy?” Anh khẽ hỏi, sợ sự xuất hiện đột ngột của mình sẽ dọa Hàn Dật. Hàn Dật nghe giọng lập tức quay đầu, thấy là anh thì cười gọi: “Anh…” Xong Hàn Dật sực nhớ ra gì đó, cậu che miệng lại nhìn xung quanh, xác định không có ai khác mới đổi cách xưng hô: “Anh lớn, em đang đợi anh hai.” Anh ngồi xổm xuống xoa đầu Hàn Dật hỏi: “Vậy anh lớn chơi với em nhé?” Anh biết Hàn Dật đang kiêng dè Hàn Ngạo, lần trước Hàn Ngạo nghe thấy Hàn Dật thân thiết gọi Hàn Dương là “anh” thì chất vấn ngay tại chỗ, bảo Hàn Dật phải sửa lại, phải gọi Hàn Dương là “anh lớn” mới đúng. Hàn Dật nghe xong cúi đầu, im lặng một chốc mới bĩu môi nói: “Anh hai không cho em chơi với anh lớn, nếu em chơi với anh lớn thì anh hai sẽ phạt em…” “Các người đang làm gì thế?” Hàn Dật còn chưa dứt lời thì quả nhiên anh nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hàn Ngạo. Vừa nghe thấy giọng của Hàn Ngạo thì Hàn Dật ngoan ngoãn bước đến bên hắn, Hàn Ngạo cũng kéo cậu đứng ra phía sau mình rồi bất động nhìn anh. Từ trước đến nay Hàn Dật luôn bảo sao nghe vậy với Hàn Ngạo, tất nhiên sẽ không dám nói thêm câu nào với anh, tuy ánh mắt sắc bén của Hàn Ngạo làm anh rất khó chịu nhưng cũng chỉ đành xoay người bỏ đi. Kết quả như thế anh cũng không bất ngờ cho lắm, thường ngày Hàn Ngạo giống như là người dính lẹo với Hàn Dật, đi theo sát bên Hàn Dật, chỉ cần anh đến gần Hàn Dật là Hàn Ngạo sẽ xù một thân gai nhọn nghĩ trăm phương ngàn kế tách anh với Hàn Dật ra, dù anh nhân lúc Hàn Ngạo không có mặt thì cuối cùng Hàn Ngạo vẫn sẽ đột nhiên xuất hiện như ma, hắn hoàn toàn không cho anh tiếp xúc nhiều với Hàn Dật. Khi ấy anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng Hàn Ngạo ghét mình, không thích mình đến gần Hàn Dật thôi. Giờ ngẫm lại, thật ra tính cố chấp lẫn ham muốn độc chiếm của Hàn Ngạo đã có từ lâu. Khi Hàn Dật và Hàn Ngạo lên tiểu học thì cả hai tách chỗ ngồi, nhưng Hàn Ngạo không hài lòng chỗ của cả hai cách nhau một lối đi, hắn khăng khăng muốn phải ngồi cạnh nhau mới ngoan ngoãn đi học, giáo viên bất lực với hắn nên đành chuyển chỗ cho ngồi cạnh nhau ở phía sau góc lớp, cha mẹ đều nghĩ do Hàn Ngạo đến môi trường mới nên sợ người lạ, không để tâm lắm, thế là cả hai vẫn luôn ngồi vậy từ tiểu học cho đến cấp ba. Mỗi lần nhớ đến chuyện đó anh lại thấy buồn cười, con người Hàn Ngạo với cái ánh mắt như thế mà sẽ sợ hãi người lạ ấy hả? Sao có thể! Chẳng qua là khi đó anh không hiểu nổi vì sao Hàn Ngạo lại có loại cố chấp vượt quá mức bình thường với Hàn Dật, song chuyện xảy ra sau kỳ nghỉ hè rốt cuộc cũng làm anh hiểu rõ nguyên nhân. Gần đây Thẩm Minh Vũ lấy cớ anh sắp xuất ngoại nên đặc biệt siêng năng ghé thăm, là bạn thân của Thẩm Minh Vũ, dĩ nhiên anh biết chẳng qua Thẩm Minh Vũ muốn tránh né giáo dục nhân tài của Thẩm gia mà thôi. Thẩm gia chỉ có một đứa con là Thẩm Minh Vũ, cộng thêm Thẩm Minh Vũ là đứa trẻ thiên tài nên Thẩm gia mời các giáo viên nổi tiếng ở lĩnh vực khác nhau đến dạy học tại nhà, từ nhỏ Thẩm Minh Vũ chưa từng đến trường đi học, cũng không có bạn bè bằng tuổi, mà Hàn gia đã thân thiết mấy đời với Thẩm gia lại có ba người con nên dĩ nhiên bọn anh trở thành bạn thân tốt nhất do Thẩm gia lựa chọn cho Thẩm Minh Vũ. Anh với Thẩm Minh Vũ chơi game đến đêm khuya, buổi tối anh không ăn cơm nên bắt đầu đói bụng, nghĩ chắc người hầu trong nhà đều đã nghỉ ngơi nên anh tự xuống lầu lấy đồ ăn. Từ lúc sinh ra Hàn Ngạo và Hàn Dật vẫn luôn ngủ chung giường, phòng anh nằm cùng tầng với phòng của hai người đó, lúc đi ngang qua cửa phòng họ thì anh nhìn thấy cửa không đóng, từ khe hở lộ ra ánh đèn chứng tỏ cả hai vẫn chưa ngủ, còn mơ hồ nghe thấy tiếng trò chuyện, anh vô thức ghé vào khe cửa nhìn bên trong. “A, Daniel… Em buồn ngủ quá…” Giọng Hàn Dật cực kỳ ngái ngủ. “Không phải hôm nay, Yanni chờ thêm lát nữa anh sẽ ổn thôi.” Hàn Ngạo nghe vậy thì ôm siết Hàn Dật vào lòng. “Nhưng Yanni không phải bác sĩ, bị bệnh thì phải tìm bác sĩ không phải sao?” Hàn Dật hơi lo lắng khuyên nhủ Hàn Ngạo. “Bệnh của anh chỉ có Yanni mới chữa được.” Hàn Ngạo nắm cằm Hàn Dật, dụi vào trán Hàn Dật: “Anh dạy em cách chữa nhé?” Dĩ nhiên Hàn Dật rất mờ mịt, cậu chớp con mắt vì buồn ngủ nên long lanh nước, thắc mắc hỏi: “Chữa thế nào? Em…” Đêm hôm khuya khoắt mà anh lại đứng ở cửa phòng em trai nghe cuộc đối thoại ấu trĩ của hai đứa, anh thấy mình đúng là nhàm chán, đang tính bỏ đi thì một cảnh tượng diễn ra làm anh khiếp đảm. Hàn Ngạo không đợi Hàn Dật nói xong đã hôn lên môi Hàn Dật, nụ hôn của Hàn Ngạo không giống một đứa nhóc mới 10 tuổi chút nào, nó hôn sâu mãnh liệt như đôi tình nhân đang dây dưa quấn quýt… Ngay lúc Hàn Dật sắp nghẹt thở thì Hàn Ngạo mới kết thúc nụ hôn này, hắn nâng mặt Hàn Dật lên hỏi: “Nói đi, em yêu ai?” Hàn Dật há lớn miệng thở hổn hển, trả lời không chút do dự: “Em… yêu anh…” “Ồ? Anh là ai? Em là ai?” “Yanni yêu Daniel… yêu Hàn Ngạo…” Hàn Ngạo thỏa mãn cong khóe môi lên, hắn ôm Hàn Dật vào lòng, nói: “Ừ, anh cũng yêu em.” Nói xong không ngờ Hàn Ngạo lại quay đầu ra cửa, liếc mắt vừa đắc ý vừa châm chọc người ngoài cửa. Ấy thế mà Hàn Ngạo lại cố ý làm cho anh xem! Anh không tin nổi lùi ra sau vài bước, mặt mày trắng bệch, xoay người chạy trốn về phòng mình. Thẩm Minh Vũ đang chăm chú chơi game không chú ý đến sự khác thường của anh, thấy anh về phòng là lật đật nằm ngủ thì không lâu sau cũng ngủ luôn… Sau đêm đó, anh bắt đầu vô tình cố ý lảng tránh Hàn Ngạo và Hàn Dật, chuyện này cũng bị anh phủ bụi dưới đáy lòng, đồng thời mang đi theo đến nước Mỹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]