Còn nhớ vào một ngày thứ bảy nào đó của 20 năm trước, bầu trời vẫn xám xịt cuối cùng cũng nổi trận mưa tuyết sau giờ chiều. Anh mới hơn 7 tuổi, vừa tiễn giáo viên dạy violin đi về thì thím Lưu nói là người em trai anh chờ đợi bấy lâu sắp ra đời rồi! Tin tức được thông báo sau khi anh vào lớp buổi trưa không lâu, cha đã đến bệnh viện từ trước, ông ấy cũng ngay lập tức yêu cầu tài xế đưa anh đến đó.
Mưa to giội xuống cửa kính ô tô làm mờ cả thế giới bên ngoài, mọi thứ đều bị bao phủ bởi những bông tuyết, cả thành phố như trở thành một thế giới khác được tạo nên từ những viên pha lê. Mặt đường trơn trượt khiến nhiều xe gặp tai nạn, cũng vì thế đường đến bệnh viện trở nên vô cùng dài và lâu. Khi đến bệnh viện, anh nhìn thấy cha mặt mày ủ ê, quẩn quanh một mình trên hành lang trống trải.
Cha thấy anh thì xóa sạch vẻ mặt vừa rồi, ông cười ngồi xổm xuống trước mặt anh, xoa đầu anh hỏi: “Con trai, con đến nhanh vậy à, học xong chưa?”
Cha dịu dàng một cách khác thường làm anh ý thức được nhất định là có chuyện xảy ra, nhưng trước giờ anh luôn là đứa trẻ chín chắn trưởng thành so với bạn bằng tuổi nên chỉ trả lời như thường ngày: “Học xong rồi, con tiễn giáo viên xong mới đến đây.”
“Ồ, tốt! Học xong là tốt…” Anh có thể nhìn ra cha không hề để tâm đến việc này, tâm cha hiện tại đã bay vào trong cánh cửa đối diện đang sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bam/158763/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.