Chương trước
Chương sau
“Hảo, ta đi ra ngoài, bất quá cũng xin ngươi làm tốt chuẩn bị mất đi hắn.”

“Ngươi con mẹ nó nói cái rắm!” Ngả Diệp ném chiếc bình hoa về hướng Chung Qùy đã biến mất, không chút lý trí chữi ầm lên… Đây là lần đầu tiên y mắng người đến bất nhã như vậy… Đây cũng là lần đầu tiên y thất thố với người ngoài như vậy.

Làm tốt chuẩn bị mất đi hắn… HaeHyuk8693

Câu nói ghét cay ghét đắng này cứ nấn ná trong đầu Ngả Diệp hồi lâu. Y ôm lấy đầu, cảm giác như đầu óc của mình đều sắp nhanh sẽ nứt ra tới nơi.

“Không nên nói những lời như vậy! Sẽ không sẽ không! A a a a…”

Ngả Diệp tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong cổ họng đã tràn đầy máu tanh. Vì để bài trừ những lời nói kia ra khỏi suy nghĩ của mình, y thậm chí còn tàn nhẫn đập mạnh đầu của mình vào cột gỗ. Máu trươi trên trán thuận thế chảy dọc theo cây cột, tiếp đó dòng chảy cứ như một kỳ tích kéo dài đến tận bên ngoài cửa sổ…

(móe~ teo căm thù lũ chúng bay dám làm bạn nhỏ Tiểu Diệp đau lòng >”<) Quỷ âm truyền não Thân nhân huyết mạch luôn tương liên với nhau, tựa như bây giờ, máu tươi chảy xuống từ người Ngả Diệp cứ như vậy chảy thẳng tới bên chân của Hàn Liệt. Nhìn dòng máu loãng đột nhiên xuất hiện từ không trung, Hàn Liệt cúi người xuống, lấy tay chạm lên chúng… “Đằng Nhi!!!” HaeHyuk8693 Đằng Nhi không thể có việc gì được! Trời ạ! Ta sao có thể ngu đến nổi để con một mình ở lại Lý phủ cơ chứ? Hàn Liệt hỏa tốc chạy về Lý phủ, bây giờ hắn quả thực chỉ muốn đem chính mình hung hăng đập cho một trận. Một lúc sau, hắn cảm giác được ngực trái của mình tựa hồ có cái gì đó đang bính bính nhảy dựng lên. Bùm…Thình thịch… Thình thịch… Đối với Quỷ hồn mà nói… Đây là một loại hỉ tấn. (hỉ tấn~ tin vui) Bất quá Hàn Liệt không có thời gian rảnh để bận tâm đến nó, đơn giản là vì hắn đã nhìn thấy Ngả Diệp té ngã ở bên cạnh cây cột… Cái trán của y cơ hồ qua không bao lâu nữa sẽ bị chính y đánh cho nứt vỡ, hiện tại do mất máu quá nhiều, nên y đã rơi vào trạng thái hôn mê. Thấy thế, Hàn Liệt liền bình tĩnh chà xát chà xát ngón tay, ở trên trán Ngả Diệp vẽ lên một bức họa. Chờ vết thương khép miệng lại một cách kỳ tích, hắn liền cẩn cẩn dực dực ôm y lên giường, thay y đắp chăn thật kín. Đang lúc chuẩn bị rời đi, hắn lại nghe thấy Ngả Diệp nói mê. “Không cho phép mang Hàn Liệt đi…” “Không cho phép mang Hàn Liệt đi…” HaeHyuk8693 Y luôn miệng đọc ra mấy câu nói này… Bất quá nếu cẩn thận nghe rõ, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy vài chữ… Biến… Chung Qùy… Tránh ra… “Ai…Nhìn bộ dáng của ngươi thế này, hỏi sao ta có thể cách xa ngươi được đây?” Hàn Liệt cười cười thở dài, rồi cởi ra y phục cùng đôi hài dưới chân, sải bước đến giường, như che chở một món đồ trân quý dễ bể, cẩn cẩn dực dực đem Ngả Diệp ôm vào trong ngực. Hai người bọn họ cứ như thế cùng chen chúc trên một chiếc giường đơn chật hẹp. Qua hồi lâu, sắc mặt của Ngả Diệp mới dần dần khá hơn, một lòng hướng vào trong bờ ngực mạnh mẽ của Hàn Liệt kề sát vào, hai tay gắt gao vòng quanh cần cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên người hắn cọ xát. Cảm giác này thật sự rất thoải mái, bất quá mấy cọng râu phúng phính trên cằm hắn đã làm cho y có hơi ngưa ngứa, thế là y không thể kìm hãm được gọi thẳng đại danh của Hàn Liệt, “Ô… Hàn Liệt… Hảo ngứa…” “Thật là! Đã nói với ngươi gọi thẳng tên trưởng bối là không lễ phép mà! Còn có, là ngươi chủ động dán lên người ta nha, huống hồ lúc ta định cạo đống râu này thì trong nháy mắt liền phát hiện ngươi có chổ không thích hợp. Ta đã vội vã chạy đến đây, vậy mà ngươi lại không biết xấu hổ chê ta?” Kỳ thật chính hắn luôn cho rằng nam nhân có chút râu mép này nọ mới có chút “vị đạo”, đáng tiếc con hắn bây giờ vẫn cứ trắng trắng mềm mềm như thế, bất quá như vậy cũng tốt, sờ sờ rất là thoải mái… Mới nghĩ như vậy, cặp móng heo của hắn đã bắt đầu nhẹ nhàng vân vê trên hai gò má phiếm hồng của Ngả Diệp rồi. “Xin lỗi mà…” “Thật là…” HaeHyuk8693 “Đừng… Cha, ta ngủ không được.” Có Hàn Liệt ở bên người, y không nỡ ngủ. Chỉ sợ quỷ hồn này không biết vào lúc nào sẽ thừa dịp y đang ngủ mà biến mất vô tung. “Vậy…Ta ca hát cho ngươi nghe nha?” “Ngươi biết hát hả?” Ngả Diệp rất kinh ngạc, nghĩ không ra một đại nam nhân như vậy còn có thể ca hát… “Đúng vậy, nghe tốt lắm…” Hàn Liệt thanh thanh yết hầu, hé miệng bắt đầu xướng. “Con của ta…” Bất quá Hàn Liệt vừa mới xướng ra ba chữ, Ngả Diệp đã theo phản xạ nhíu mày, không chút nào chừa lại mặt mũi cho ai kia, kịp thời che lại cái miệng còn muốn tiếp tục xướng xướng của hắn, “Đủ rồi đủ rồi! Một chút cũng không dễ nghe.” “Hử? Không thể nào? Nhớ lúc trước ta đã dùng cách này mới dỗ được Đằng Nhi khóc nháo an tâm đi ngủ á.” Ngả Diệp bĩu môi. Đằng Nhi kia hẳn là không phải an tâm đi ngủ, tám phần là bị dọa cho ngất đi thì có. Đằng Nhi…Kỳ thật trong lòng Ngả Diệp vẫn đối với cái tên Đằng Nhi này rất ghen tỵ… “Con của ta…” Hàn Liệt lại mặt dày tiếp tục xướng. HaeHyuk8693 “Tốt lắm!!!” Trông thấy toàn thể các quỷ hồn đều đang bưng lấy lỗ tai lũi đi xung quanh chạy trốn, Ngả Diệp cũng không thể bỏ mặc hắn tiếp tục “làm xằng làm bậy” nữa. Bởi vậy, lần này Ngả Diệp đã dùng một biện pháp cực kì hữu hiệu để bảo vệ lỗ tai của mình cùng chúng quỷ hồn. Phương pháp đó chính là hôn môi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.