Chương trước
Chương sau
Manh nha

Những chuyện xảy ra gần đây đã làm cho Vương Doãn Kiệt rất phẫn nộ, nhưng hắn lại không có chỗ thổ lộ, đành phải một mình một người bay tới vùng đồng nội hoang vu ở ngoại ô để yên lặng một chút.

Đột nhiên, trong bụi cỏ phía bên tay trái tựa hồ có cái gì đó di động…

Vương Doãn Kiệt còn đang buồn bực, cái thứ đang rục rịch trong bụi cỏ kia rốt cục là cái gì đây? Bất quá không cần chờ hắn phải tìm tòi đến tột cùng, thì thứ gì đó trong bụi cỏ đã chủ động chui ra.

Vương Doãn Kiệt nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn con chó lông dài đang liếm mắt cá chân của mình.

Nếu như là trước kia, hắn nhất định sẽ không nói hai lời ôm lấy con chó nhỏ chơi đùa cùng nó một phen.

Hắn trước kia yêu nhất chính là tiểu động vật, nhất là chó nhỏ. Bất quá kể từ ngày hôm đó, lúc mà búp bê gỗ hắn yêu thích nhất bị cắn hư, hắn liền bắt đầu thống hận động vật.

Thế là hắn rơi vào trầm tư…

Năm ấy, lúc Vương Doãn Kiệt năm tuổi đang theo các bằng hữu cùng nhau chơi đùa ở vùng ngoại ô, thì đột nhiên hắn lại phát hiện ra một con búp bê gỗ được điêu khắc rất *** xảo nằm ở trong bụi cỏ.

Vẻ ngoài của búp bê vốn là một tiểu nam hài rất xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn, đôi hồng nhãn vừa to vừa xinh, mài tóc dài mềm mại đen bóng, đôi môi mỏng đỏ hồng hơi hơi hé mở, quả thực chẳng khác biệt gì so với người thật. Và như vậy búp bê gỗ kia thoáng cái đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Vương Doãn Kiệt. Thế là hắn đã quyết định dấu diếm cha mẹ mang búp bê về nhà cất giấu.

Hắn biết những thứ lai lịch không rõ thì không nên loạn nhặt, nhưng hắn chính là không thể nhịn được…

Kể từ khi hắn mang búp bê gỗ về nhà, hết thảy mọi chuyện điều trở nên không giống như xưa nữa, còn kéo theo những bất hạnh liên tiếp, rồi cha mẹ của hắn đều lần lượt qua đời, ngôi nhà to như vậy chỉ còn lại một mình hắn.

“Ta còn có ngươi mà… Xích Mâu…” Vương Doãn Kiệt dùng gương mặt cọ cọ lên hai má của búp bê, nên không phát giác được búp bê có sự khác thường, cũng chẳng hay biết tròng mắt của búp bê đang khẽ chuyển động, cùng khóe miệng của búp bê đang câu dẫn nên một nụ cười đầy âm hiểm. (Xích Mâu~ Mắt đỏ)

Tiếp theo đó, vào một buổi tối.

Búp bê gỗ mà hắn yêu nhất đã bị chó gặm nát…

Ngũ mã phanh thay… haehyuk8693

Mà hiện giờ…

Cái con cẩu màu trắng lông dài này lại giống y hết cái con đã cắn nát búp bê gỗ của hắn năm xưa à!

Ngay lúc hắn định duỗi cái chân còn lại đá con cẩu này văng đi xa, nghĩ không ra nó vậy mà lại biết nói chuyện.

“Tâm tình của ngươi không tốt sao?” haehyuk8693

Nghe thấy thanh âm của tiểu cẩu, Vương Doãn Kiệt không tự giác đem cước rụt trở về, hung thần ác sát hỏi: “Mắc mớ gì tới ngươi?”

“Ngươi hảo hung ác à…” Chó nhỏ xì một tiếng, dùng chi trước đào ra một quả trái cây màu tím dưới lòng đất dâng cho Vương Doãn Kiệt nói: “Cái này cho ngươi ăn, ăn xong tâm tìm sẽ tốt lên nhiều đó ~ “

Con chó nhỏ ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Vương Doãn Kiệt, nghĩ không ra Vương Doãn Kiệt lại chẳng hề cảm kích, mà còn lớn tiếng mắng: “Không cần! Con cẩu thúi tha nhà ngươi cút xa ta ra một chút đi!” Lại duỗi cước ra, tiếp theo hắn liền đem quả màu tím mà tiểu cẩu vừa đào ra đá văng đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.