Chương trước
Chương sau
Quỷ báo ân

Hàn Liệt ôm Ngả Diệp bởi vì miệt mài quá độ mà đang mơ màng buồn ngủ để vào ao ước bên cạnh, bắt đầu công đoạn tẩy rữa sạch sẽ, theo sau lại giúp y lau khô thân thể, mặc quần áo vào, rồi lại ôm y đến dưới tàng cây hóng gió.

Hàn Liệt đưa tay xoa xoa cái trán ấm áp của Ngả Diệp, rồi lại nhìn đến cái bồn cây mà Ngả Diệp vừa nãy đã nằm lên, kéo kéo khóe miệng nói: “Này.. Ngươi rốt cuộc đến khi nào mới thả chúng ta ra ngoài đây? Nếu có chuyện gì thì nhằm vào một mình ta là đủ rồi, đừng thương tổn người yêu của ta, nếu không ta sẽ liều mình với ngươi… Ách… Tuy nói ta đã sớm mất mạng…” Nói đến điểm này, Hàn Liệt lại khẽ nhún vai… Ngữ khí thật là bất đắc dĩ.

Vừa dứt lời, đột nhiên lại có một đạo ánh sáng màu bạc xuất hiện ngay trước mắt, thấy thế, Hàn Liệt nhất thời hiểu rõ, cẩn cẩn dực dực ôm lấy thân thể mảnh khảnh của Ngả Diệp, hướng về phía ánh sáng phát ra đi đến…

Cuối cùng hắn lại chạm mặt một thân ảnh màu lam.

Đó cũng chính là quỷ treo cổ mà bọn họ đã gặp mặt dưới tàng cây lúc trước!

Mà khi nhìn vào thân ảnh xanh lam kia, càng thần kỳ hơn, thứ đang lơ lửng bên tay áo của quỷ áo lam lại chính là hai bạn cá vàng mà Hàn Liệt đã mò được ngày hôm đó…

Lại nhìn xem khuôn mặt của quỷ thắt cổ, ánh mắt của hắn vẫn trống rỗng như cũ, bất quá mái tóc của hắn đã mọc ra không ít, dài ngang ngửa với mái tóc của Hàn Liệt. Chỉ có một điều duy nhất không giống là, mái tóc của hắn lại có màu xanh nhạt giống như màu lam của biển rộng, rất xinh đẹp.

“Di? Ngươi không phải là…” Hàn Liệt còn chưa hồi thần, Ngả Diệp trong lòng hắn đã dành trước mở miệng nói: “Liệt, hắn vừa mới nói với ta… Mới vừa nãy, trong phủ có một đạo sĩ đi vào, hắn sợ ngươi gặp nguy hiểm mới đem chúng ta vây vào nơi này, đợi đến khi đạo sĩ kia rời đi, hắn mới phóng chúng ta đi ra.”

Qủy trẻo cổ gật gật đầu, sau đó tung người bay đi.

Hồi lâu, Hàn Liệt nhúc nhích khóe miệng nói: “Tuy nói hắn có điểm xen vào việc của người khác, bất quá ta cũng phải cảm tạ hắn. “

Nghe vậy, Ngả Diệp liền nhếch miệng “Liệt! Ngươi sao có thể nói như vậy? Hắn đối với chúng ta tốt như thế, ngươi đáng lý phải thật tình cảm tạ hắn!”

Hàn Liệt vung lên khóe miệng, gật đầu thuật lại: “Đúng là phải như thế… Ngươi nói cái gì cũng đúng hết…”

Trông thấy Hàn Liệt phản ứng như vậy, Ngả Diệp có điểm tức giận, “Liệt! Ta rất chăm chú!”

“Hảo… Ta không lộn xộn nữa!” Hàn Liệt ngoài miệng thì trấn an y, nhưng cái tay thì lại không an phận sờ sờ cái mông cong cong của Ngả Diệp…

Ngay vào lúc bọn hắn còn đang liếc mắt đưa tình, Lý Đức Tân thân ở ngoài thành đã phát hiện một chuyện…

Hắn đã tận mắt thấy được điều đó! haehyuk8693

Lý Đức Tân đã tận mắt thấy cái thứ kia…Cái “người nam nhân” kia…bay ra từ trong thân thể của Ứng Duyệt, sau đó còn tát vào mặt Ứng Duyệt một cái, nhưng hắn lại không cách nào xông lên trợ giúp Ứng Duyệt…

Vương Doãn Kiệt không có chú ý đến hắn, nhưng mà Ứng Duyệt thì lại có!

Ánh mắt của Ứng Duyệt lúc này thật sự có thể làm cho người khác cảm thấy vô cùng đáng sợ, tựa như đang nói ———- Lý Đức Tân, ngươi nếu có dũng khí lại đây tiếp tay làm việc xấu, ta sẽ hận ngươi cả đời!

Hắn không thể đi giúp Ứng Duyệt, hắn sợ Ứng Duyệt thật sự hận hắn.

Bây giờ điều hắn có thể làm chính là hồi phủ, hơn nữa còn phải tích cực tìm phương pháp trợ giúp Ứng Duyệt! Bất quá… Hắn không lưu ý đến trên gương mặt tuấn tú cương quyết của Vương Doãn Kiệt ở xa xa… đã mang theo một nụ cười khiêu khích như có như không từ lúc nào…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.