“Nhổ ra! Con mẹ nó! Ngươi mau nhổ hết đống canh đó ra cho ta!”
Ngả Diệp nổi cơn điên rung lắc thân thể Hàn Liệt hết sức dữ dội.
“Ách… Không! Chờ một chút, đừng xúc động! Ta sắp chết…”
“Ta bảo ngươi mau nhổ ra! Đáng hận! Đáng hận! Ta đã tới chậm… Liệt…. Hu hu…” Ngả Diệp nhất thời hỏng mất, ôm lấy thân thể Hàn Liệt, bắt đầu điên cuồng khóc lớn.
Ta là ai? Ta là Ngả Diệp à! Hàn Liệt không nhận ra Ngả Diệp rồi… Hàn Liệt không nhận biết Ngả Diệp rồi… Ngả Diệp cũng không muốn sống… Không muốn sống nữa!
“Đừng khóc mà! Ta chỉ là muốn hỏi… Ngươi là ai? Ngươi thật là Tiểu Diệp sao? Là ta nhìn lầm rồi? Hay là…” (==~ thì ra thằng nhỏ chưa nói hết câu…)
Hắn đúng là vẫn chưa có uống canh, vừa nãy hắn chỉ là giả bộ đổ vào miệng thôi. Dù sao thân thể của hắn cũng ẩm ướt sẵn rồi, cho nên dù hắn có đổ canh Mạnh Bà ra rìa mép cho nó chảy xuống dưới… Canh Mạnh Bà hòa trộn với nước biển cũng có thể lừa người được à…
Mà sau khi nghe hắn nói xong câu này, Ngả Diệp đang tính lau đi hàng lệ trên mặt, liền ngẩng đầu nhìn hắn kích động nói: “Ta đương nhiên là Tiểu Diệp à… Ngả Diệp… Ta gọi là Ngả Diệp! Ngươi gọi là Hàn Liệt! Chúng ta vốn là một đôi tình nhân! Ngươi…”
“Tốt lắm tốt lắm!” Hàn Liệt cười to, che lấy cái miệng nhỏ đang thao thao bất tuyệt của Ngả Diệp, lại nói: “Ngươi cho ta là người già lú lẫn hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ba-ba/2278806/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.