Cùng lúc đó, những công việc cuối cùng trước khi nghi lễ được diễn ra cũng đã được người của mo Chốc hoàn thành. Tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng chỉ còn chờ đến nửa đêm.
Thời gian cứ thế trôi, đã gần một tiếng trôi qua vẫn không có bất kỳ một động thái nào cho việc thầy Lương cùng Bảo và Thước sẽ được cứu. Quá sốt ruột, Thước lại càng thêm phần tức tối :
— Chúng ta xong rồi, không ngăn cản được mo Chốc, ngược lại còn bị trói như những con vật chuẩn bị chờ chết. Rồi cả ba chúng ta sẽ giống như thằng Tùa, sẽ bị một con trùng xé xác chui ra ngoài sau khi ăn sạch bằng hết lục phủ ngũ tạng. Cuối cùng lão thầy mo sẽ ăn con trùng, nói một cách khác, lão ta mới chính là người ăn hết nội tạng của chúng ta vậy….Khục...khục...khục..
Vừa nói Thước vừa cười khùng khục, một nụ cười biểu lộ sự sợ hãi mà Thước đang cố che giấu. Bảo nói :
— Anh im đi, đây không phải lúc nói mấy chuyện đó.
Quay sang Bảo hỏi thầy Lương :
— Liệu...liệu lão Xèng có….?
Thầy Lương đáp :
— Cố gắng kiên nhẫn, khi mọi chuyện chưa kết thúc thì vẫn còn hi vọng.
Bảo tiếp :
— Nhưng hiện tại nơi chúng ta đang bị giam giữ không còn ở gian nhà gỗ đó nữa. Thầy cũng thấy rồi đó, bọn chúng áp giải chúng ta đến một nơi khác. Không phải tôi lo lão Xèng không đến, lão là người cho dù có chết chắc chắn cũng sẽ liều mạng để cứu chúng ta. Tuy nhiên để tìm thấy chúng ta thì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527384/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.