Lão Xèng rút dao quắm, lăm lăm con dao trên tay, lão Xèng cau mày nhìn thẳng về phía Khuông. Thấy vậy Thước vội van xin :
-- Đừng....lão Xèng.....đừng gϊếŧ cậu ấy.....Tôi xin lão.
Nhìn ánh mắt của Thước, lão Xèng cũng không biết phải làm sao, lão Xèng ấp úng :
-- Nhưng.....nếu không làm gì....Hắn sẽ gϊếŧ chúng ta mất.
Bảo vẫn chưa khỏi rùng mình, Khuông đứng đó nhoẻn miệng cười, trên mặt là vệt máu của chính bản thân được Khuông dùng tay bôi lên nham nhở, ánh mắt đỏ au long lên sòng sọc trong bóng tối.
Khuông đứng một chỗ, mo Chốc đang lợi dụng Khuông để nghe ngóng tình hình.
Thước quay sang cầu cứu thầy Lương :
-- Thầy Lương...nếu...nếu như cậu ấy cũng bị bỏ bùa ngải.....Thầy làm ơn cứu lấy cậu ấy....Như thầy đã từng cứu tôi....Có được không...? Tôi xin thầy..
Thầy Lương đáp :
-- Muốn cứu thì phải khống chế được cậu ta trước đã....Nhưng xem ra việc này không dễ dàng gì, bởi tâm trí của cậu ta lúc này đã hoàn toàn bị kiểm soát.
Bất chợt Khuông cười lớn :
-- He he he....He he he.....Thầy Lương...? Kẻ phá giải trận pháp của ta chính là ngươi phải không...?
Thầy Lương đứng lên phía trước, nhìn Khuông thầy Lương nói :
-- Không sai, chính là ta.....Người đang nói chuyện với ta là mo Chốc đúng chứ..?
Khuông đưa ngón tay dính đầy máu rồi lè lưỡi liếm sạch, Khuông tiếp tục cười :
-- He he he....biết được cả tên của ta, xem ra đám người các ngươi quả thực đến đây là để tìm ta rồi. Lũ khốn các người đúng là chán sống.
Thước gào lên :
-- Lão thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527369/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.