Ông Mừng há hốc mồm, ông hỏi lại thật chậm rãi từng câu, từng chữ :
-- Mày....mày...vừa nói...gì cơ...?
Phển nhìn thẳng vào mắt ông bố rồi dõng dạc nói lại câu vừa rồi :
-- Con muốn lấy Hiên làm vợ.
Sau vài giây bàng hoàng, ông Mừng lấy lại sự bình tĩnh, ông Mừng cau mày đáp :
-- Không được, chuyện vợ chồng, cưới xin không phải trò trẻ con mà mày thích là làm. Bố không biết tại sao hai đứa lại đi về chung, nhưng việc mày vừa nói bố không đồng ý.
Nãy giờ cô Hồng không hề nói gì, nhìn cô Hồng, ông Mừng tiếp :
-- Kìa, sao cô lại im lặng...? Chẳng lẽ chuyện hai đứa nó đi chơi với nhau đến tận bây giờ cô cũng biết phải không...?
Cô Hồng khẽ cúi đầu trả lời :
-- Tôi xin lỗi anh Mừng, đúng là tôi có biết.....Cũng chỉ vì tôi thấy con bé thực lòng yêu mến cậu Phển. Tôi....tôi...
Ông Mừng gắt :
-- Cô đúng là....Cô có biết như vậy là vẽ đường cho hươu chạy hay không...? Lẽ ra cô phải ngăn cản chúng nó chứ...? Đằng này......tôi thực sự không hiểu cô đang nghĩ gì nữa. Con bé.....nó...nó có...sống....
Ông Mừng còn chưa kịp nói hết câu thì Phển đã gào lên :
-- Bố thôi đi, con đã biết hết mọi chuyện....Hiên đã kể cho con nghe tất cả, chỉ còn sống được 1 năm thì sao chứ...? Con với Hiên yêu nhau thật lòng, năm nay con cũng đã 20 tuổi, không còn bé bỏng gì nữa. Một năm thì một năm, cho dù có là 1 tháng, thì con cũng sẽ lấy em ấy làm vợ. Chưa bao giờ con xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527334/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.