Cùng khoảng thời gian đó tại bản của lão Xèng, Bảo đang chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết cho vào trong chiếc balo quân nhu bạc màu.
Lão Xèng hỏi :
-- Mới khỏe lại được vài hôm lại đã tiếp tục đi tìm cái chết rồi à….? Đáng lẽ ta không nên chữa căn bệnh sốt rừng cho cậu nhanh như vậy mới đúng.
Bảo cười :
-- Dù ông có nói thế thì ông cũng sẽ không làm như thế đâu…..Hơn nữa tôi khỏe hẳn rồi, cứ ngồi im một chỗ như này tôi cũng khó chịu lắm.
Lão Xèng khẽ thở dài rồi lắc đầu :
-- Nhưng gần 1 năm qua chẳng phải cậu cũng đâu có phát hiện ra được điều gì….? Cứ như này mãi, sẽ đến lúc cậu không trụ nổi nữa. Thử nhìn khuôn mặt mình trong cái gương kia xem, chưa đầy 1 năm, cậu đã gầy và hốc hác đi rất nhiều. Ta quý cậu, mọi người ở đây cũng đều quý cậu nên ta mới nói. Tìm kiếm một thứ hư ảo trong khu rừng ấy là một chuyện nguy hiểm.
Bảo dừng tay lại, suy nghĩ một hồi, Bảo lấy trong balo ra một miếng vải màu đen, bên trong có bọc một thứ gì đó. Bảo nói với lão Xèng :
-- Ông lại đây, tôi cho ông xem cái này.
Lão Xèng không biết đó là thứ gì, nhưng nhìn qua cũng biết Bảo cất giữ nó rất kỹ lưỡng. Khẽ mở hé cánh cửa sổ để nhìn ra ngoài sân, yên tâm rằng không có ai ngoài mình và lão Xèng, lúc này Bảo mới mở miếng vải đen, lão Xèng thoáng sững sờ, lão Xèng nói :
-- Đây là...đây là…
Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527326/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.