Phển ngủ đến độ 9h sáng thì tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt xong Phển đi ra bên ngoài quán để xem có gì phụ ông Mừng bán đồ ăn trưa, nhưng cửa quán vẫn đóng, thấy ông Mừng đang lau lau mấy cái bàn, Phển nói :
-- Kìa bố, hôm nay nghỉ cả ngày hả bố...?
Ông Mừng trả lời :
-- Ừ, bố tính nghỉ một vài hôm nữa, mà bố cũng đang đợi mày ngủ dậy đây. Bố có chuyện muốn nói.
Phển kéo ghế ngồi xuống rồi hỏi :
-- Lại có chuyện gì vậy ạ...? Nhìn sắc mặt của bố không được tốt cho lắm.
Ông Mừng thở dài :
-- Hầy, gần sáng hôm nay, lúc mày đi ngủ, bố có thức nói chuyện với bác Lương thêm một chút nữa. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn còn áy náy vụ bố con ta tạt máu chó vào người bác ấy. Bác Lương là người bao dung, không để bụng, nhưng ta làm sai thì dù người ta có tha thứ cũng khó mà yên lòng. Nhất là việc đó còn suýt chút nữa gϊếŧ chết thằng Thước.
Phển cúi mặt đáp :
-- Vầng, bố nói đúng, cũng may mà không xảy ra chuyện gì đáng tiếc, nếu không con ân hận cả đời. Thế nên con cũng tính đợi thằng à anh Thước khỏe hẳn rồi làm một bữa cơm thịnh soạn để chuộc lỗi đây.
Bắt đầu vào guồng câu chuyện, ông Mừng tiếp :
-- Mà sao tự nhiên ở đâu con lại làm mấy cái trò đó, chẳng phải mày cũng nhát ma lắm hay sao...? Đêm hôm đấy còn bày đặt bắt thầy phù thủy, dại hết cả mặt con ạ.
Phển ậm ờ, suy nghĩ một hồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527314/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.