Bà Yên ú ớ, nhưng với kinh nghiệm lễ bái, cúng vái bao lâu nay, ngay lập bà ta nhận thấy người đàn ông kia có chút huyền căn bí ẩn. Lúc này, ông Phương cũng đi ra xem bên ngoài có chuyện gì mà bà Yên chưa thấy quay lại.
Bà Yên nói với thầy Lương :
-- Xin cho tôi hỏi quý tính đại danh của bác đây để tiện xưng hô ạ.
Thầy Lương đáp :
-- Tôi là một thầy pháp người Trung Quốc, cũng lang bạt hành nghề ở Việt Nam nhiều năm nay. Tiện đường đi qua đây có chút chuyện, chẳng may nhìn thấy sự lạ, e là đã làm phiền gia chủ. Cũng không còn vấn đề gì nữa, tôi xin phép được đi.
Bà Yên vội kéo tay thầy Lương lại, bà ta khẩn khoản :
-- Kìa thầy, đã dừng chân trước cửa nhà tôi ắt hẳn là có cơ duyên, xưa nay nhà tôi luôn đối đãi trọng vọng với những người như thầy. Thầy, thầy có thể vào trong nhà, vợ chồng tôi có chuyện muốn nhờ thầy chỉ lối dẫn đường. Chẳng....chẳng giấu gì thầy, có thể ông cụ mà thầy vừa nói đến cũng chính là nỗi niềm mà vợ chồng tôi đang hoang mang trong lòng chưa có cách giải quyết. Thầy, trăm sự nhờ thầy, chỉ cần thầy chỉ dẫn, tiền bạc hay bất cứ yêu cầu gì, nhà con sẽ đáp ứng đầy đủ. Mời thầy vào trong nhà nghỉ ngơi uống chén nước rồi tôi xin thưa chuyện.
Thầy Lương khẽ vuốt chòm râu bạc, ông gật đầu đồng ý rồi đi theo bà Yên vào bên trong. Cánh cổng được đóng lại, ông Phương thấy vợ dẫn theo một người ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527282/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.