**1**. "Vợ yêu à, nơi đây phong cảnh hữu tình, hay là hai vợ chồng mình làm một nháy rồi đi tìm bug tiếp được không?" Vừa nói, tôi vừa cởi áo ngoài ra. Vợ tôi nhìn thấy tôi cởi áo thì sắc mặt chuyển xanh, hai mắt ngượng đến phiếm hồng: "Tiện nhân...không...di lang...ta xin ngươi...ta xin ngươi...ngươi ấm ức thế nào cũng xin ngươi thả ta ra đi." Ban nãy còn lớn tiếng mắng chửi, bây giờ thì khóe mắt đã lưng tròng. Hầy, tôi đùa với vợ thôi, đang có chuyện quan trọng cần làm, tâm trạng đâu mà thử tính năng kía kịa kìa kia của game cơ chứ! Cũng không ngờ sẽ khiến anh ấy khóc. Có chút tội lỗi... Nhưng mà vợ tôi ở trong game không giống ngoài đời. Ở ngoài đời, nói về trình độ mặt dày thích trêu chọc người khác, tôi với vợ phải nói là một chín một mười. Tôi chín, anh ấy mười. Chẳng hiểu sao một cao thủ thích nói chuyện hạ tiện như vợ tôi, chỉ vì mất trí nhớ mà lại thành ra một đứa mít ướt da mặt mỏng, trêu tí là khóc rồi. Thôi thì không trêu nữa. Bất thình lình có tiếng bước chân vang lên! Tôi lập tức quay đầu lại. Người đang tiến tới chính là vị phu quân tuổi trung niên đẹp lão, kiêm cha vợ của tôi. Ông ấy chắc là đã đuổi theo chúng tôi cả ngày trời. Nhìn thấy tôi, cái vị Sugar Daddy lý tưởng kia đã mở miệng nhẹ nhàng khuyên bảo: "Phương nhi, ngươi đừng gây chuyện nữa, thả Vân Phi ra. Bằng không, các vị đạo hữu ở đây...sẽ không để yên cho ngươi!" Các vị đạo hữu ở đây? Vợ tôi bên cạnh cũng sụt sùi nói: "Di lang...ngươi mà không tha ta đi...bọn họ...bọn họ nhất định sẽ không để yên cho ngươi!!!" Bọn họ? Ai? Có tiếng rút kiếm vang lên. Rất nhiều tiếng rút kiếm vang lên. **2**. Lục Đại Môn Phái của đạo tu hòa thuận đoàn kết, liền tâm như một, luôn quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Bởi vậy nên khi tôi nhìn thấy cả đám mấy trăm người của sáu môn phái tề tựu đông đủ, ánh mắt như muốn xé xác tôi, tôi cũng không ngạc nhiên. Tôi đoán bởi vì tôi xâm phạm đến cấm địa Vu Sơn, động tới tôn nghiêm bọn họ, nên mới bị cả sáu vị chưởng môn dẫn theo môn đồ bao vây truy đuổi. Ít ra thì ban đầu tôi nghĩ vậy. Sau đó tôi phát hiện ra tôi nhầm!! Ngoại trừ Vu Sơn chưởng môn, năm vị chưởng môn còn lại đều xem việc tôi xâm phạm cấm địa Vu Sơn là chuyện cọng cỏ cành hoa, không tí trọng lượng. Lý do mà họ tề tựu về đây truy sát tôi. Là vì vợ tôi đẹp. **3**. Vợ tôi là game thủ chuyên nghiệp, chơi game để kiếm tiền. Vào cái thời đại mà người người chơi game nhà nhà chơi game thế này, để có thể kiếm tiền từ việc chơi game, kĩ năng điêu luyện là chuyện tất yếu. Nhưng trị số nhan sắc chấn động người xem mới là thứ quyết định thắng thua. Đây là một công việc có mức cạnh tranh sắc đẹp rất cao. Vậy mà vợ tôi lại là một trong những game thủ đầu tiên đạt được 10M followers trên toàn quốc. Đủ hiểu vợ tôi đẹp cỡ nào. Thành ra khi mắc kẹt trong game, anh ấy chỉ trong một ngày đã trở thành Idol quốc dân là chuyện có thể hiểu được. Ở đây, ngoại trừ Vu Sơn chưởng môn đến cứu con trai, thì bọn còn lại đều là một đám lang sói muốn nhân cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân. Để rồi... Ăn tươi nuốt sống vợ tôi. **4**. Khi chơi game, gặp phải đứa muốn cua vợ mình... Mà mình lại nắm trong tay *đặc quyền admin*... Thì phải làm gì? Hiển nhiên là phải chỉnh cho các trị số vũ lực lên đến level max. Sau đó đánh cho đám kia không ngẩng đầu lên được!!! Nếu không phải game đang có bug, nhân vật chết đi sẽ mắc kẹt lại trong game, thì tôi đã lăng trì xử tử, ngũ mã phanh thây, tru di cửu tộc, hành hạ lên hành hạ xuống, đánh cho HP của cả đám tiểu tam thối tha dơ bẩn hạ tiện thấp hèn kia về 0 hết rồi!!!!! **5**. Bằng một cách diệu kì nào đó mà một lập trình viên hiền lành lương thiện ăn ở đức độ như tôi lại trở thành kẻ bị truy đuổi số một ở giới đạo tu. Đi khắp đến các môn phái kiếm bug thôi mà không nơi nào là tôi được yên thân. Ở Thanh Phong Phái thì bị người ta lập kiếm trận nhốt ở bên trong. Ở Thiên Thảo Cốc thì bị người ta ném bột độc vào mặt. Ở Nhã Âm Cung thì bị người ta dùng âm pháp thôi miên. Ở Thần Thú Động thì bị Tứ Thánh nhe nanh giương vuốt. Ở Liên Hoa Đài thì bị giam vào thủy lao. Nhưng do tôi có *đặc quyền admin*, max level các thông số... Kiếm trận ở Thanh Phong Phái, tôi phất tay cái liền bay hết. Bị ném bột độc ở Thiên Thảo Cốc, tôi ho sặc sụa mấy cái rồi phủi mông rời đi. Nghe phải âm pháp thôi miên ở Nhã Âm Cung, tôi giơ ngón cái khen bọn họ đàn giỏi. Bị nhe nanh giương vuốt ở Thần Thú Động, tôi gãi gãi cái bụng cho Tứ Thánh một cái, bọn chúng liền để tôi đi. Bị giam ở thủy lao Liên Hoa Đài, tôi đơn giản là mở cửa bước ra. Có lẽ gây khó khăn nhất cho tôi suốt chuyến hành trình chính là cái vị phu quân tuổi trung niên đẹp lão của tôi. Ông ta là Tiên Đốc đứng đầu giới đạo tu, vì muốn cứu con trai mà bám sát theo tôi suốt cả hành trình. Cái miệng hể mở ra là "Phương nhi ơi, Phương nhi hỡi!" Khiến trái tim trung trinh tiết liệt của tôi rung động các thứ. Tôi vì sợ hãi cho hạnh phúc hôn nhân của chính mình mà chịu đựng rất cực khổ. Khốn nạn nhất là sau bao nhiêu khó khăn tôi trải qua. Thì bug vẫn chẳng thấy đâu. **6**. Xem ra bug đang nằm ở ma giới. Tôi dẫn theo vợ yêu tiến vào địa phận của chư ma. Mặc kệ tiếng mắng nhiếc của người tôi thương, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một chuyện quan trọng. Tình hình là giống như mọi thể loại game tu chân khác, tiên - ma hai cõi nhất định phải đối đầu với nhau. Trong game này, có một loại sự kiện hằng tháng gọi Đối Chiến. Khi sự kiện kích hoạt, toàn bộ lục địa Bá Vương Ma Thần Kiếm sẽ trở thành cõi hỗn độn, tất cả người chơi mặc kệ đang làm gì cũng phải dừng lại. Để chém giết lẫn nhau. Và hiển nhiên là sẽ có một bên thua một bên thắng. Bên thắng sẽ nhận được tài nguyên của tháng đó. Còn bên thua sẽ chịu hình phạt, đồng loạt bị miễn cưỡng thoát game, 24 tiếng đồng hồ sau mới đăng nhập lại được. Vốn dĩ đây chỉ là sự kiện game, sẽ không có gì đáng nói...nếu như game không có bug. Con bug này ngăn chặn người chơi thoát game. Mà quy định trong game nếu HP người chơi về 0, hoặc là thua trong sự kiện Đối Chiến, sẽ bị miễn cưỡng đưa ra khỏi game, nhận hình phạt 24 tiếng không thể đăng nhập. Bug ngăn không cho ra, thiết lập lại đuổi ra. Hai thứ này đối chọi nhau, kết quả là tinh thần người chơi sẽ bị mắc kẹt ở một vị trí không xác định trong hệ thống. Kể cả khi sau này sửa được bug, khả năng được cứu là vô cùng mong manh. Nếu sự kiện Đối Chiến bị kích hoạt, mặc kệ kết quả thế nào, một khi kết thúc cũng sẽ có 50% lượng người chơi mãi mãi không thoát game được nữa. Đây về cơ bản là một cuộc thảm sát!! Bởi vậy nên trước khi tìm thấy bug, sự kiện Đối Chiến tuyệt tuyệt tuyệt đối không thể bị kích hoạt!!! May sao, điều kiện để kích hoạt sự kiện này là cần có người ngồi vào vị trí Tiên Đốc và Ma Tôn, tức là top 1 ở hai phe. Top 1 bảng xếp hạng bên đạo tu, Tiên Đốc hiện tại chính là vị phu quân tuổi trung niên đẹp lão kiêm cha vợ của tôi - chưởng Môn phái Vu Sơn. Còn top 1 bên ma tu, tức vị trí Ma Tôn, hiện tại vẫn còn đang được tranh giành. Sáu vị giáo chủ bên ma tu hiện tại khá là cân tài cân sức, xem ra còn lâu mới tranh được top 1. Sự kiện Đối Chiến hiện tại không cần phải bận tâm. Đồng thời, sáu vị giáo chủ ra sức đánh nhau như vậy, sẽ không có thời gian để ý đến tôi. Việc tìm bug bên ma giới chắc sẽ nhẹ nhàng dễ dàng thôi. **7**. Việc tìm bug bên ma giới vô cùng nặng nề khó khăn. Đáng lý ra tôi nên đọc nhiều sách của Shakespeer một chút. Tình yêu của Romeo và Juliet chính là bằng chứng đanh thép cho thấy một khi bạn đẹp thì người ta sẽ yêu bạn bất chấp hội nhóm của bạn là ai! Và tôi xin trịnh trọng nhắc lại là người vợ ngọc ngà yêu quý của tôi rất ư chi là đẹp. Anh ấy không chỉ là Idol của giới đạo tu, mà còn là người tình trong mộng của đám ma giáo chủ. Nghe tin thiếu chủ Vân Phi bị bắt cóc, cả đám ma giáo chủ đang đánh nhau bầm mình bầm mẩy, liền trở nên đồng lòng... Hợp tác giết tôi... Ở Bách Độc Động, tôi bị mấy trăm con rắn rít đuổi giết. Ở Huyền Huyễn Điện, tôi bị lạc vào mê cung không biết đường về. Ở Thành Ma Tháp, vô số ám khí cơ quan dập tôi như con cún. Ở Hợp Hoan Ổ, thì...hầy... Ở Vạn Ma Đài, tôi bị vô số bóng ma âm mưu đoạt xác. Hiển nhiên, với *đặc quyền admin* thì tôi cũng chỉ búng tay một cái là giải quyết xong tất cả. Chỉ có mỗi chuyện Hợp Hoan Ổ là hơi...hầy...không nói nữa, dù sao tôi cũng là một người mặt dày nên đã thoát được. Chỉ muốn nói tính năng kía kịa kìa kia của game thật sự rất đáng tự hào. Nhưng bug thì vẫn không thấy đâu... Vâng, dù rằng chỉ với tỉ lệ là 1/12, thì con bug nó vẫn phải trốn ở cái vị trí tôi tìm cuối cùng nó mới chịu. Tôi nhìn trời, nhìn đất, nhìn vợ tôi đang khóc bù lu bù loa. Tôi thở dài một tiếng. Đi đến địa điểm cuối - U Minh Cung. **8**. Thật là thú vị. Nhan sắc của vợ tôi, ngoại trừ công dụng khiến năm trên sáu vị ma giáo chủ tạm gác chuyện tranh gianh top 1 với nhau... Thì còn có công dụng khiến tiên - ma hai cõi dẹp sạch ân cừu, đồng tâm hợp lực đối phó với một đứa chỉ biết đi tìm bug là tôi!! Vợ à...trước đây em chỉ biết anh đẹp thôi. Em không biết anh đẹp đến mức cứu vãn được hòa bình thế giới. May sao em cũng là một đứa có tuyệt kỹ đi tìm bug thôi mà cũng gây ra chiến tranh toàn cầu. Bằng không thì em thật không xứng với anh. Hầy. **9**. Tôi vừa đến U Minh Cung thì bị sáu vị chưởng môn cùng năm vị giáo chủ bao vây. Phu quân tuổi trung niên đẹp lão của tôi lúc này nhìn tôi bằng con mắt ưu sầu: "Phương nhi, ta biết, do ta trước giờ ít quan tâm đến ngươi, ngươi mới gây ra loạn lớn như vậy. Bây giờ ngươi hãy thả Vân Phi ra, ta...sẽ bù đắp cho ngươi!" Hầy, cuộc đời chính là như vậy, con người phải chịu qua mất mát thì mới học được cách trân trọng. Cái vị phu quân Tiên Đốc của tôi chung quy cũng chỉ là nam nhân mà thôi. Tôi có nên tha thứ cho ông ấy hay không? Tha thứ cho cái người đã khiến tôi mất hết tu vi, thân bại danh liệt bị người đời phỉ nhổ hay không? Câu trả lời hiển nhiên là... ...lo đi tìm bug chứ thời gian đâu mà diễn tuồng. **10**. Tôi bị các chưởng môn, giáo chủ chĩa kiếm vào người. Vợ tôi bị trói ở phía sau đã khóc đến mức lê hoa đái vũ, đẹp động lòng người. Càng khiến cho ánh mắt của đám tiểu tam chết tiệt này thêm phần đói khát. Tôi vốn dĩ chỉ định chạy vào cấm địa U Minh Cung, khóa cửa, rồi nhàn nhã tìm bug thôi. Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của mấy tên vô lại trước mặt. Tôi đổi ý. Đánh chết bọn này thì không được, sẽ khiến chúng mắc kẹt trong gane. Nhưng đánh vừa vừa cho chừa cái tật làm tiểu tam thì okay! Thế là tôi búng tay, kích hoạt *đặc quyền admin*. Ơ?? Sau đó... Tôi búng tay thêm lần nữa. Lại thêm lần nữa. Lần nữa... Và lần nữa... Và...và... **11**. *Đặc quyền admin* của tôi không hiểu sao lại không kích hoạt được. Mấy cái trị số max level do tôi dùng *đặc quyền admin* tăng lên, hiện tại cũng giảm không phanh. Tôi nhìn vợ tôi đang khóc lóc kêu gào cầu cứu. Sau đó lại nhìn mấy tên tiểu tam đang gầm gừ trước mặt. **12**. Mặc dù tôi mặt dày, thích lấy mấy chuyện kía kịa kìa kia ra chọc vợ tôi. Nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi. Thật ra vợ tôi là tình đầu của tôi. Và tôi cũng là tình đầu của vợ tôi. Chúng tôi trước khi gặp nhau thì không yêu đương nhăng nhít. Sau khi gặp nhau càng không yêu đương nhăng nhít. Thành ra, kinh nghiệm tình trường của tôi khá là ít ỏi. Càng không có kinh nghiệm tranh giành người yêu với kẻ khác. Bởi vậy nên, khi nhìn thấy vợ mình bị một đám nam nhân bao vây... Tôi sợ. Tôi sợ có tên nào thật sự cua đổ được vợ tôi. Dù thế giới là ảo thì cảm xúc vẫn là thật. Tôi sợ anh ấy một khi thoát ra sẽ không yêu tôi như trước nữa. Nên mặc dù vì "bắt cóc" anh ấy mà tôi dính vào đủ thứ rắc rối. Tôi vẫn cứ khăng khăng, ôm mãi anh ấy không buông. Khoảnh khắc bị bọn người tiểu tam kia đánh đến mức HP chỉ còn 0.0000001%. Tôi cũng không buông. **13**. Tôi nằm trên mặt đất. Nhìn thấy vợ tôi sau khi được cứu thoát thì chạy ùa vào vòng tay những gã đàn ông khác, khóc nức nở. Kể cả bọn người ma giáo chủ ở phe đối lập cũng được vợ tôi đi một vòng ôm ấp cảm ơn. Ánh mắt tên nào tên ấy đều thèm khát đến đê tiện. Tôi nhìn cảnh này mà tôi tức!!! Nhưng tình trạng hiện tại của tôi thật sự không ổn. HP chỉ còn 0.0000001%, bây giờ một cú đá nhẹ cũng có thể khiến tôi bị miễn cưỡng đuổi khỏi game. Nhưng hiện tại trong game có bug, nên tôi không thoát game được. Kết cục là tinh thân sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong hệ thống. Những người chơi ở đây đều bị mất hết ký ức, tôi không thể giải thích mấy điều này cho họ. Nên hiện tại chỉ có thể nằm yên, cầu nguyện một cách ngu ngốc mong rằng bọn họ sẽ quên tôi đi. Trong lúc tôi đang tuyệt vọng nhất. Thì một bóng người bước đến bên cạnh. **14**. Cái vị phu quân tuổi trung niên đẹp lão kiêm cha vợ kiêm Tiên Đốc của tôi, ném cho tôi một viên Hồi Thần Đan. Đây là vật phẩm hồi HP cao cấp nhất trong game. Tôi không nói nhiều lập tức cầm lấy nuốt xuống. Sau đó, Tiên Đốc bế tôi lên. Phu quân của tôi nhẹ nhàng nói: "Đã hứa sẽ bù đắp cho ngươi...sẽ không nuốt lời..." Ơ...sao mà Sugar Daddy của tôi lại ôn nhu nhẹ nhàng, khí thế ngất trời thế này? **15**. Khoan! Khoan! Khoan!! Khoan! Khoan! Khoan!! Khoan!!! Khoan!!! Khoan!!!! Có khi nào... Có khi nào... Bây giờ nghĩ lại, bọn người bên bộ phận phát thẻ account demo toàn là bọn người tinh tế. Biết rõ hai cái thẻ account demo tôi mang về là cho vợ chồng chúng tôi chơi. Thành ra có khi nào bọn họ...liệu cơm mà gặp mắm không...?? Có khi nào không???? Tôi còn đang chưa kịp nghĩ thông. Thì từ bên trong U Minh Cung, một tia sáng tăm tối phóng thẳng lên trời. Với tư cách là một trong những người tham gia phát triển game, tôi vừa nhìn đã nhận ra ánh sáng kia có nghĩa là gì. Tôi bần thần nhìn lên cao, miệng lấp bấp: "Ma Tôn...xuất thế rồi..." **16**. Lý do mà hiện tại bên ma giới vẫn chưa có được Ma Tôn. Là vì sáu vị ma giáo chủ ngang hàng ngang sức đối đầu lẫn nhau. Bởi vì chuyện của tôi và Vân Phi, mà năm trên sáu người bọn họ bỏ ngang cuộc chơi. Còn lại một người ung dung thong thả đi trên con đường rộng mở. U Minh Cung Chủ rất nhanh đã thăng lên top 1 bảng xếp hạng ma giới. Vốn dĩ chơi game, thăng cấp xếp hạng là chuyện nhó... Sự kiện Đối Chiến bị kích hoạt, 50% người chơi sẽ bị kẹt vĩnh viễn trong game...mới là chuyện lớn! **17**. Trời đất bất thình lình rung chuyển dữ dội. Tiên - ma hai phe ban nãy còn vì cứu được con trai vợ tôi mà tay bắt mặt mừng, bây giờ dưới sự ảnh hưởng của cái game đầy bug này mà lao vào đánh nhau. Ngay cả anh vợ tuổi trung niên đẹp lão của tôi cũng buông tôi ra. Anh ấy lập tức tự giác tiến vào U Minh Cung, tìm cái tên U Minh Cung Chủ kia mà đối chiến. Là người có thể vượt qua sức hấp dẫn của con trai vợ tôi, vươn tới vị trí Ma Tôn...phải là loại người tâm tính sắt đá, thanh tâm quả dục đến mức nào?? **18**. Là thụ. Cái tên U Minh Cung Chủ kia, dùng thuật ngữ chuyên môn mà nói, chính là một tên tổng thụ. Thân là nam nhưng quần áo thì hở hang diêm dúa, mặt mày thì đầy son phấn. Da trắng như tuyết, tóc đen như quạ, môi đỏ như son. Điệu bộ ẻo lả hết phần người khác! Thật sự đúng với hai chữ "yêu nghiệt!!!" Vợ tôi khí thế dữ dội lao vào đánh hắn. Còn hắn cũng khí thế dữ dội lao vào... ...sờ soạng lồng ngực vợ tôi. **19**. "Tiên Đốc à, cơ thể nam tính này của người...thật là khiến người ta..." Cái tên kia ra sức uốn éo, câu dẫn vợ tôi. Nếu bây giờ tôi còn *đặc quyền admin* thì cái tên U Minh Cung Cung Chủ này chết với tôi!! Cùng lúc này thì tôi chợt phát hiện. *Đặc quyền admin* của tôi đã trở lại. **20**. Bây giờ thì tôi nhớ ra, mỗi khi Tiên Đốc hoặc Ma Tôn xuất thế, hệ thống sẽ tự động khóa để tránh xảy ra sự cố. Thành ra *đặc quyền admin* mới tạm thời không sử dụng được. Nhưng mà bây giờ thì kích hoạt lại rồi. Tôi lập tức nhảy lên giúp vợ tôi choảng nhau với tên cung chủ kia, cho cái con giáp thứ mười ba này nhớ rõ ai mới là chính thất... À quên... Tôi phải đi tìm bug. **21**. Mặc kệ mọi hỗn loạn bên ngoài, tôi lập tức chuyên nghiệp chạy vào cấm địa U Minh Cung, mở mã nguồn ra tìm bug. Tôi rất nhanh đã tìm được bug. Nhưng để sửa bug, tôi tạm thời phải khóa các tính năng của hệ thống. Tức là không dùng được *đặc quyền admin* nữa. Mất đi *đặc quyền admin*, tôi một lần nữa không thể bảo vệ bản thân, càng không thể ngăn không cho người khác ra vào cấm địa. Nhưng vào thời điểm này không có thời gian để chần chừ. Tôi lập tức hành động. Quả nhiên, đang sửa bug giữa chừng thì phía sau có tiếng động. Có người xông vào. Tiếng đao kiếm bủa vây khắp nơi, xem ra không phải chỉ là một hai người đang giao chiến. Tôi tập trung nhìn vào màn hình, gõ bàn phím đến điên cuồng, hoàn toàn không cho bản thân phân tâm. Ngay lúc nay, một tiếng rẽ gió sắc lẻm vang lên bên tai. Một thanh kiếm khác lập tức chắn lại ngay trước tầm mắt. Tôi vẫn tập trung sửa bug. "Phương nhi! Ngươi lập tức chạy khỏi chỗ này!!" Âm thanh của vợ tôi vang lên. Trong lòng tôi có chút cảm động, nhưng trong tình cảnh này tôi không thể chạy được. Tôi phải sửa bug. Vẫn đang sửa bug. "Hửm, Tiên Đốc à, cái vị mỹ nhân này là ai mà ngươi ra sức bảo vệ như vậy. Trông thật ngon miệng quá đi. Hay là sau trận này, cho ta mượn dùng thử có được hay không?" "CÂM MIỆNG!!!" Vợ tôi tức giận hét lên một tiếng. Tiếng đao kiếm lại điên cuồng vang lên bên tai. Giao chiến kịch liệt. Mặc dù tôi đang tập trung nhìn màn hình sửa bug. Nhưng chỉ dựa vào âm thanh, tôi có thể mơ hồ đoán được. Vợ tôi...anh ấy sắp thua rồi... **22**. Đó là một buổi trưa ở sân trường đại học. Tôi đang ngồi hoàn thành mã nguồn để kịp nộp cho giáo sư. Thì tự nhiên có một người áp chai nước lạnh lên má. Là bạn trai tôi. "Trần Phương, em làm cái gì mà làm liên tiếp mấy ngày không nghỉ? Chăm chỉ ít ít thôi chứ!" "Phải chăm chỉ như vậy sau này mới có tiền nuôi anh." Tôi thách thức nói. "Ôi giời, bày đặt kiếm tiền nuôi anh cơ đấy. Em không biết sao, anh không có sống bằng tiền đâu, anh sống bằng cách làm em lên đ*nh đấy. Học hành cực khổ để nuôi anh, chẳng bằng em yêu trốn học đi làm t*nh với anh thì anh vui hơn!" Mặt tôi rất dày, vừa nghe xong vẫn thản nhiên gõ bàn phím, vỗ vỗ lên đùi hai cái: "Lên đây, tự nhún." Anh ấy cười một cách tinh quái, kề cầm lên vai tôi: "Hể? Muốn anh nhún cho em à? Em cũng tham vọng dễ sợ cơ đấy!" Tôi nói đầy quyết tâm: "Anh đừng có ở đó mà mỉa mai em, đợi em ra trường làm việc cho công ty lớn, nhất định sẽ nhét đầy tiền vào cái mông anh, bắt anh làm vợ em, gọi em tiếng chồng!!" "Chồng ơi~~" Tôi nổi cả da gà. "Đừng học nữa được không, qua chơi với vợ đi mà~~" Mặt tôi nóng hổi, nóng đến mức không gõ code được nữa. "Đi nha, chơi với vợ nhá!" "Ừ..." Tôi run run bàn tay, đóng laptop lại: "...chơi...chơi gì vậy..." Anh ấy lấy ra hai cái thẻ game thực tế ảo. "Chơi game!" Tôi: "..." **23**. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi dừng tay. Không sửa bug nữa. Tôi khôi phục *đặc quyền admin*. Đánh cho HP của U Minh Cung Chủ hạ xuống thấp hơn vợ tôi. Sau đó mới quay lại tiếp tục sửa bug. Tôi không muốn người khác vì mình mà mắc kẹt trong game. Nhưng nếu bắt buộc phải lựa chọn. Tôi thà rằng người đứng ở vị trí đó... ...không phải là vợ tôi. Tôi ấn Enter. Một tia sáng tỏa ra tứ phương. Lan khắp tám hướng. **24**. Sự kiện Đối Chiến lúc này bắt đầu bước vào giai đoạn căng thẳng. Đã có người đầu tiên ngã xuống. Rồi hai người, ba người. Những người bị đánh chết lập tức bị hút lên trời. Cánh cửa thật lớn mở ra, hút tất cả bọn họ về thế giới hiện thực. Dòng chữ "The player has successfully exited" lần lượt hiện lên. Bọn họ đã thoát game thành công. Bug...được sửa rồi!! **25**. Sửa nhanh như vậy là do ban nãy tôi nhanh trí. Chỉ sửa tính năng thoát game, còn chuyện trí nhớ tôi mới sửa được 50% à. Nghĩa là trên đại lúc này, chỉ có 50% người chơi ngẫu nhiên lấy lại được ký ức. Cơ mà chuyện đó từ từ sửa sau, quan trọng là hiện tại không phải lo có người bị kẹt trong game nữa!! Tôi đứng dậy quay đầu nhìn xung quanh. Trong khoảnh khắc, có rất nhiều người tự nhiên đứng ngớ ra do nhớ lại chuyện trong thế giới thực. Còn những người chưa lấy lại được ký ức còn chịu sự khống chế của game vẫn ra sức chém giết. Thế là mấy cái người nhớ ra hiện thực rất nhanh đã bị giết. Game over. **26**. Tôi quay sang kiểm tra tình hình vợ yêu kiêm phu quân tuổi trung niên đẹp lão của tôi. Anh ấy đang quỳ khuỵu dưới đất. Tên cung chủ ẻo lả kia khiến anh ấy trọng thương. Tôi lập tức kích hoạt *đặc quyền admin*, đánh ra một chiêu mang giá trị vũ lực level max! Tên U Minh Cung Chủ diêm dúa kia một khắc trước còn đang đứng đó ngơ ngác, một khắc sau đã bị tôi đánh bay ra xa. Tôi chạy đến đỡ vợ dậy. "Phương nhi..." Vợ tôi yếu ớt nói. Tạ ơn trời, anh ấy vẫn ở đây!! Anh ấy không có bị mắc kẹt trong game vĩnh viễn không thoát ra được nữa. Anh ấy vẫn ở đây với. Tôi xúc động ôm chầm lấy vợ, cảm xúc kìm nén nãy giờ đều ào ra cả. Dù sao thì tôi cũng chỉ là một lập trình viên thôi, trong khoảnh khắc phải gánh vác bao nhiêu sinh mạng trên vai, trong đó còn có an nguy của người tôi yêu nhất. Tôi sợ chứ! Sợ lắm luôn chứ!! Nhưng mà không sao, không sao rồi. Chúng tôi an toàn cả rồi!! Tôi sụt sịt một tiếng, vòng hai tay lên người vợ tôi, khàn giọng nói: "Về nhà...về nhà rồi vợ muốn chơi kiểu nào em sẽ chơi với anh kiểu ấy! Nếu vợ muốn thì để chồng nhún cho vợ cũng được!!!" Nam nhân lớn tuổi trước mặt nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác, xem ra anh ấy vẫn chưa lấy lại ký ức. "Không được sao, vậy để em đền bù cho anh cách khác. Anh không phải thích chơi game sao? Em cho anh thắng trận này, cho anh xứng bá tu chân giới. Cho cái tên cung chủ kia thua nhục mặt cũng được!!" Tôi trong cơn kích động bắt đầu ăn nói bậy bạ. Trong ánh mắt người đàn ông trung niên trước mặt hiện ra một tia nhu hòa. Anh ấy lấy tay vuốt tóc tôi, rồi hôn lên trán tôi: "Được..." Tôi nghe được một tiếng "được" mà trong lòng vui vẻ phấn khích không thôi. Ở ngoài hiện thực, chúng tôi chỉ mới không gặp nhau có hơn một ngày, mà sự gần gũi ôn nhu này giống như đã cách biệt ba thu. Tôi siết chặt anh ấy trong vòng tay, dụi đầu vào lồng ngực anh ấy. Nhỏ nhẹ nói: "Sau này...sau này em sẽ không bao giờ vì công việc mà để anh chơi game một mình nữa...không bao giờ nữa..." Ký ức của vợ tôi vẫn chưa trở lại, người đàn ông trước mặt lúc này không thể nào hiểu được những lời tôi nói có ý nghĩa gì. Nhưng anh ấy vẫn ôn nhu đáp: "Sau khi trở về...ta để ngươi trở lại nhà chính sống...không cần phải..." Ngay lúc này. Vợ tôi bất thình lình đẩy mạnh tôi ra. **27**. Sự kiện Đối Chiến vẫn đang diễn ra. Mà 50% những người đã lấy lại ký ức, do ngỡ ngàng trước những chuyện đang xảy ra, rất nhanh chóng đã bị giết, hiện tại đang ở ngoài game. Những người tồn tại tới thời điểm này, xem ra đa phần vẫn là những người chưa lấy lại ký ức. Dưới sự ảnh hưởng của hệ thống, bọn họ vẫn đang giao chiến vô cùng ác liệt. Nguy hiểm vẫn ở khắp nơi. Ban nãy tôi nhất thời xúc động mà quên béng đi mất. Trong lúc tôi và vợ tôi đang ôm ấp nồng đượm thì một tia sáng hắc ám phóng tới. Đánh ngay vào ngực vợ tôi. Khiến anh ấy văng ra xa. Hp lúc này...chỉ còn lại 0.5% Nhìn vợ tôi hấp hối nằm dưới đất, tôi siết chặt hai nắm tay, nhìn sang cái đứa ngu ngốc nào cả gan động vào vợ admin. Tôi cho đứa đó ăn đủ. Không ngoài dự đoán của tôi, cung chủ U Minh Cung mang theo một bộ dạng rách rưới tơi tả u ám mò dậy. Trên tay là hai quả cầu năng lượng với trị số vũ lực cao ngất trời. Tôi lập tức chạy lại chỗ vợ che chắn cho anh ấy. Mặc dù biết là game, nhưng nhìn vợ yêu của mình đau đớn, tôi không thể nào không xót xa được. "Chồng...ơi..." Bất thình lình, một giọng nói nhẹ nhàng từ tốn vang lên từ phía sau. Tôi chậm rãi quay đầu nhìn U Minh Cung Chủ. Cái tên boss cuối kia nhìn hai người chúng tôi với nụ cười rạng rỡ cùng ánh mắt tức giận đến vô hồn: "...tại sao em lại ôm người ta vậy chồng?" **28**. Khoan! Khoan! Khoan!! Khoan! Khoan! Khoan!! Khoan!!! Khoan!!! Khoan!!!! À rồi...nghĩ thông rồi...hiểu tình huống rồi... Oops... A di đà phật. Tội lỗi... Tội lỗi... **29**. Kết cục của Bá Vương Ma Thần Kiếm bản demo. Cung chủ U Minh Cung được một thế lực thần bí nào đó giúp đỡ, dễ dàng trở thành quán quân sự kiến Đối Chiến đầu tiên. Toàn cõi ma tu đại thắng, xưng bá thiên hạ, đứng trên đỉnh nhân sinh. Còn bên đạo tu thì bị đánh thua không ngước mặt lên được.. **30**. "Chồng đánh vợ!" Vợ tôi vừa thoát khỏi game đã lớn tiếng trách tôi: "Chồng vì cái tên già đó mà đánh vợ!!" Vợ tôi đang nằm bên dưới tôi, anh ấy không thèm nhìn tôi ở trên này, tức giận khoanh tay liên miệng trách mắng: "Đánh tận hai lần!! Lần nào cũng không nương tay!" "Xin lỗi...em xin lỗi mà..." "Đã vậy con chưa hết, chồng đừng tưởng vợ lo tu ma mà không biết chuyện bên ngoài. Vợ nghe được tin chồng trước đó con mang theo tên con trai Vân Phi của cái tên Tiên Đốc kia đi khắp tu chân giới. Cầm tay em trốn tránh cả thế gian! Hừ, cả cha lẫn con đều không tha! Em là cái thứ lẳng lơ chồng ạ!" "Tại vì...cái tên đó..." Tôi dừng lại, thở một chút sau đó nói tiếp. "Cái tên đó...chỉnh dung mạo giống vợ quá. Chồng...chồng...không nhận ra được!" "Hừ, tính cách chúng tôi khác nhau như vậy mà em cũng không phân biệt được. Hóa ra, em nói yêu tôi cũng chỉ vì dung mạo của tôi mà thôi!" "Không có...không có...tại vì chồng lo cho vợ nên nghĩ không thông thôi. Thật đó..thật đó...chồng biết lỗi rồi...biết lỗi rồi." "Vậy thì nhận phạt cho tốt vào! Lần này anh phải phạt chồng thật nặng, cho em đừng có mơ tưởng tới mấy ông bác tuổi trung niên nữa!!" Vợ tôi cứ nói thừa. Từ lúc thoát game đến giờ tôi vẫn cắm cúi nhún lên nhún xuống lo đền bù cho anh ấy đó thôi. Mấy cái ông bác tuổi trung niên gì gì đó, nếu không phải do tôi hiểu nhầm là vợ tôi, thì tôi hoàn toàn không để ý. Nếu vợ tôi muốn, ngày mai đến công ty, tôi lập tức đi hỏi cái bác Tiên Đốc đó là ai, trước mặt vợ đánh cho ông ấy hai cái, sau đó sẽ vô cớ chửi mắng lăng nhục người ta một cách thậm tệ. Để vợ tôi nhận ra, mặc kệ cái tên Tiên Đốc tuổi trung niên đẹp lão đó là ai thì tôi vẫn yêu vợ tôi nhất trần đời thôi! **30**. Cái ông bác Tiên Đốc đó là CEO công ty tôi. Cậu ấy còn rất trẻ, không phải là ông bác trung niên nào cả. Thậm chí còn nhỏ hơn tôi một tuổi. (Con mẹ nó!) Vẻ ngoài đúng kiểu tổng tài tà mị cuồng luyến. Sau khi vào game thì chọn làm một ông bác trung niên trầm ổn đúng mực. Khẩu vị thì đúng là ngọt bén quá mà. Sáng sớm hôm nay, tôi vừa bước vào công ty đã bị gọi vào phòng CEO. Tôi còn tưởng cậu ấy vì chuyện trong game mà tính sổ với tôi. Nhưng không, cậu ấy chỉ muốn mời tôi ra ngoài ăn tối mà thôi. Ngay lúc này, anh bảo vệ to cao lực lưỡng dưới lầu tự nhiên đẩy cửa đi vào. Sắc mặt anh ấy tối đen nhìn CEO, bảo với CEO là cậu ấy có bưu phẩm. CEO ngay sau đó liền luống ca luống cuống đuổi tôi ra ngoài đầy sợ hãi. Rốt cuộc là sao? Vậy là có đi ăn tối không? Thôi...chuyện nhà người ta...tốt nhất là không xen vào. **31**. Do lập công lớn nên tôi được tăng lương, tăng chức, cùng tuyên dương trước tập thể công ty. Các vị trưởng phòng của tổng số mười phòng ban đến tận khi tan sở vẫn bám theo tôi cảm ơn cùng xin lỗi rối rít. Mười tên trưởng phòng bọn họ ngồi trên ghế cao có khác, account demo toàn là chưởng môn cùng giáo chủ các môn phái. Trong game, bọn họ cũng là những người ra sức truy lùng tôi, còn hợp lực đánh tôi ra bã. Nhưng không sao, tôi hiện tại là người hùng của công ty, không chấp nhất với bọn họ. Lúc tôi ra ngoài thì vợ tôi đã đứng đợi sẵn. Hai người chúng tôi có hẹn ăn tối với nhau. Cùng lúc này, tự nhiên có một thiếu niên chạy lại. Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi. Sau đó thì nhỏ giọng xin chữ ký chồng tôi. Tôi nhìn kĩ thì phát hiện ra cậu ấy chính là em trai của CEO đây mà, mặt mũi đẹp trai không khác gì anh mình. Không ngờ em trai CEO lại là fan cuồng của vợ tôi. Cậu ấy xin được chữ ký xong thì vẫn quyến luyến không nỡ rời khỏi. Cho đến khi mười tên trưởng phòng trong công ty phát hiện ra cậu ấy ở dưới này, đồng loạt chạy đến bắt chuyện chào hỏi mời cậu ấy đi ăn tối, tôi với vợ tôi mới kịp chuồn!! **32**. Bá Vương Ma Thần Kiếm bản chính thức cuối cùng cũng ra mắt. Tôi với vợ tôi cũng được tặng hai cái thẻ account để chơi game. Có lần tôi hỏi vợ, tại sao cái hồi bản demo, anh ấy lại chọn tạo hình diêm dúa như thế, không giống với phong cách của anh ấy chút nào. Anh ấy nói cái tạo hình đó là anh ấy tạo cho tôi. Bởi vì anh ấy nghe nói tựa game lần này, tính năng kía kịa kìa kia, công ty tôi đầu tư rất...kĩ. Thế nên anh ấy mới tạo hình nhân vật như vậy. Đợi khi nào tôi không để ý sẽ đánh tráo thẻ, để tôi đăng nhập game với cái bộ dạng diêm dúa gợi cảm đó. Tôi nghe xong cảm động hết sức. Liền dựa vào tạo hình của vợ tôi trong bản demo mà tạo nhân vật cho bản chính thức lần này. Chỗ nào không cần che, tôi liền không che. Còn vợ tôi thì lại cố tình biến thành một một ông chú trung niên phong độ khí chất ngời ngời chuẩn Sugar Daddy. Vợ cũng thiệt là...tôi đã nói tôi đối với mấy ông chú trung niên kiểu này không có...khụ khụ khụ đâu mà. Cơ mà chúng tôi xác nhận. Tính năng kía kịa kìa kịa của game, thật sự rất tuyệt vời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]