**1**. 
Thôi rồi. 
Ta hiểu rồi. 
Nghe nói đào đường hầm là hiểu luôn rồi. 
Ba ngày sau, ta vừa đứng dậy được liền cưỡi ngựa bỏ trốn. 
Nhưng vừa đến cổng thành liền bị chặn lại. 
Ta lấy ra thẻ bài thân phận, mắng bọn lính canh cổng có mắt như mù. Đại tướng quân đương triều mà cũng không nhận ra! Dám chặn đường ta. 
Bọn chúng nói bọn chúng nhận ra ta. 
Bởi vì nhận ra mới chặn lại. 
Ta im lặng. 
Mỉm cười. 
Gạt nước mắt. 
Quay ngựa trở về. 
**2**. 
Kinh thành có bốn cổng, đông tây nam bắc không cổng nào ta ra được. 
Thôi không sao, dùng cách khác. 
Ta đến nhờ mấy vị quyền cao chức trọng trong triều, nhờ họ sắp xếp giúp ta một cỗ xe ngựa. 
Quan văn nghe tên ta liền đóng cửa không tiếp. 
Cái này chắc chắn là tên Uyên Hà làm. 
Nhưng cũng không sao. 
Bởi vì võ quan gặp ta, ai ai cũng muốn tiếp. 
Dù sao Kình Lôi vẫn chỉ là phó tướng của ta mà thôi. 
Võ quan trên triều nghe ta nhờ vả liền hào sảng gật đầu đồng ý. 
Ngay đêm đó, có một cỗ xe ngựa đến trước cổng phủ tướng quân. 
Ta thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó thì leo lên. 
Vương gia đã ngồi đợi sẵn. 
Ta lặng lẽ bước xuống. 
Y nói nếu ta dẫn y theo cùng, y sẽ không báo lại cho ba người kia. 
Thế là ta lại bước lên. 
**3**. 
Vương gia tuy không sỏi đời như hoàng đế, nhưng tính cách vô tư nên kết giao được với nhiều người. 
Mạng lưới tin tức cũng rất rộng. 
Vương gia nói, ta bỏ trốn là đúng. Hoàng đế đã có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quon-qua-quon-lai-giua-vo-van-the-gioi/1689566/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.