**1**.
Hệ thống réo lên vui mừng. Nhưng giọng của nó cứ rè rè, vừa nghe như cái máy radio cũ kĩ, vừa nghe như nhân viên văn phòng bị cấp trên ép buộc tăng ca không hưởng lương.
Lại vừa giống như bệnh nhân bị mắc bệnh mãn tính đang hập hối.
Mà đống emoji trên màn hình vẫn cứ bay tứ tung loạn xa. Trông không giống như hệ thống cố tình.
"A Thống...cưng có sao không?"
"Không...không sao! Chỉ là mấy ngày qua tôi phải chậm rãi kĩ càng soi từng chi tiết trong *Cốt Truyện* để xem có cách nào vừa có thể cứu tiểu hoàng tử, lại vừa tiện lợi cho cậu hay không, nên hơi mệt. Hơ hơ!"
"Vậy...cưng im ắng mấy ngày nay là vì chuyện này sao?"
Hệ thống ngáp dài một tiếng: "Hơ hơ, tui chỉ là cùng một lúc tải hết nội dung của thế giới này, không chỉ nội dung của các nhân vật chính mà là tất cả các cá thể. Hiện tại mọi chuyện trong đất nước này từ quốc gia đại sự đến con kiến qua sông, nội trong một trăm năm nay, tôi đều biết rõ! Hơ hơ!"
Bầu trời emoji vẫn bay tứ tung trên màn hình.
"Cưng...mấy ngày này không hề nghỉ ngơi sao?"
"Hơ...hơ...không sao đâu ký..."
Sau đó màn hình liền tối đen.
Không sao cái con...!!!
**2**.
Mấy ngày nay tôi như người mẹ già trông con. Người mẹ thì mòn mỏi, đứa con thì vừa về đến nhà cái liền chạy đi đâu không biết.
Ngoại trừ lo lắng thì chỉ có lo lắng.
May sao, lần này hệ thống chỉ im ắng vài canh giờ liền trở lại.
Nó vừa trở lại, tôi liền nói: "Ban nãy cưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quon-qua-quon-lai-giua-vo-van-the-gioi/1689562/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.