Thân thể Krasic Vũ Thánh hóa thành tro bụi, trôi theo làn gió, bao trùm thổ địa đế quốc Zenit.
Phương thức Krasic rời đi giống như cả cuộc đời của ông, mãi mãi âm thầm lặng lẽ. Từ khi mọi người nhớ kỹ tên mình, Krasic vẫn luôn cúc cung tận tụy vì cuộc sống của nghìn vạn Zenit con dân, bất luận là hai mươi sáu năm trước dưới cơn nóng giận khiến máu chảy nghìn dặm hay tọa trấn Vũ Thánh sơn không hề tham dự đến chính sự đế quốc. Krasic cứ mãi lặng lẽ hiến tặng toàn cuộc đời mình, cho Zenit ——quốc gia mà ông ta yêu mến.
Có lẽ là bởi vì biết tối nay trên đỉnh Vũ Thánh sơn tiến hành trận Vũ Thánh chiến quyết định vận mệnh đế quốc, cho nên ánh sáng bên trong đế đô đặc biệt rực rỡ, hàng vạn hộ gia đình thắp đèn đuốc sáng trưng, thậm chí nơi đóng quân trải dài hai mươi dặm của các nước phụ thuộc cũng thắp đèn sáng rực, soi sáng màn đêm.
Nhưng chẳng biết những người này có thể vĩnh viễn nhớ kỹ từng có một vị Vũ Thánh vì bọn họ mà chết trận trên kiếm phong?
Tôn Phi loáng thoáng nghe được dưới chân núi truyền đến từng đợt hoan hô, khóe miệng không khỏi hiện ra nụ cười mỉa mai mà chính hắn cũng không để ý. Bọn họ đang vì Long Quyền rung chuyển trời đất của Yashin đại đế mà hoan hô nhảy nhót sao? Bọn họ có từng nghĩ đến một vị Vũ Thánh chân chính vừa mới mất đi?
Tuy nhiên rất nhanh, Quốc Vương Bệ Hạ đã cố nén tâm trạng đau buồn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-vuong-van-tue/3299138/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.