Chương trước
Chương sau
Còn may là ngay sau đó nhị hoàng tử Domingos tuyên bố tiếp mấy quân lệnh từ quân bộ, mới có thể đem đám đông từ trên mây kéo về mặt đất…

Sau khi chiến tranh tại chiến trường phía nam đế quốc chấm dứt, Lang Nha Quân Đoàn sẽ giải tán, tinh nhuệ của các quốc gia trở về với mỗi vương thất nước phụ thuộc, không còn quan hệ với Hương Ba Vương, mà Hương Ba Vương cũng chỉ có thể lấy thân phận một quốc vương kiêm quân đoàn trưởng quân đoàn của đế quốc, cũng không thực sự nắm giữ binh quyền.

- Mười lăm ngày sau, Lang Nha Quân Đoàn chính thức xuất phát tới tiền tuyến phía Nam đế quốc.
Nhị hoàng tử Domingos cười híp mắt gấp lại chiếu chỉ trong tay, đoạn nói ra mệnh lệnh cuối cùng.

Ba bốn giờ kế tiếp một loạt thủ tục rườm rà và dài dòng.

Dưới sự hướng dẫn của binh lính sở trị an ở đế đô, các nước phụ thuộc bắt đầu dựa theo ban thưởng mà đến quân bộ lâm thời lĩnh tài vật, ma pháp thạch, vũ khí, đấu khí ma pháp bí tịch, đương nhiên, cũng có một số người cần đi trước đến quân bộ lâm thời để giao một ít ấn tín văn kiện.

Tài vật dĩ nhiên khiến Tôn Phi hứng thú, nhưng loại xếp hàng dài đến chỗ quân nhu lĩnh thưởng này cũng y hệt như việc đứng hàng dài tại ngân hàng kiếp trước của hắn, làm người ta chán nản. May mắn thân phận hắn lúc này là vua một nước, tự nhiên có người đi thay hắn làm hết mọi việc. Cho nên hắn không cần quan tâm nhiều lắm, sau khi nghi thức chấm dứt, quốc vương bệ hạ rất nhanh quay trở về đại doanh Hương Ba.

Lúc này Tôn Phi đã đường đường chính chính trở thành quân chủ của một nước phụ thuộc cấp một, trở thành một nhị đẳng quý tộc của đế quốc, đồng thời nắm trong tay Lang Nha Quân Đoàn. Thân phận hắn bây giờ vô cùng tôn quý, là nhân vật tay nắm thực quyền, tự nhiên chiếm được sự hâm mộ của mọi người.

Lúc Tôn Phi trở lại doanh địa thì bị tràng cảnh trước mặt làm hoảng sợ.

Đại doanh Hương Ba lúc này bị vây chật như nêm, chung quanh ngựa xe như nước, nếu không phải chứng kiến đó đều là những quý tộc quần áo hoa lệ ở đế đô tay mang lễ vật ngoan ngoãn chờ ở cửa đại doanh, Tôn Phi còn tưởng rằng có kẻ ăn gan hùm dám tới cửa gây chuyện.

Những người này toàn bộ đều là đến tặng quà.

Nhìn tràng diện như vậy, trong lòng Tôn Phi run lên, lập tức hiểu chuyện gì, nhanh chóng chuyển sang hình thức thích khách, vô thanh vô tức rời xe ngựa ma pháp.

Quả nhiên, sau khi hắn rời xe ngựa một giây, những khách nhân đang 'vây khốn' đại doanh Hương Ba có người đã phát hiện xe ngựa của quốc vương bệ hạ, tức thì cao giọng gọi to vài tiếng, nhất thời khiến dòng người như là thủy triều lao qua, từng lời nịnh hót được tuôn ra, có người lớn tiếng hô to tên chủ nhân của mình cùng lễ vật dâng lên, hận không thể đem đồ vật này trực tiếp nhét vào trong xe ngựa.

Lặng lẽ quay về đến trong đại doanh, Tôn Phi nghe bên ngoài một mảnh ồn ào, trong lòng có chút hưng phấn.

Nhẹ giọng kêu lên một gã thánh đấu sĩ, ở bên tai dặn dò vài câu, người tên là Ivanovic này khom người lĩnh mệnh mà đi. . .

Chuyện kế tiếp làm cho mỗi thành viên Hương Ba đều cười lệch miệng…

Rất nhanh bên trong đại doanh đã bày ra một cái bàn. Trong khu vực sân bãi trống trải mà bình thường binh lính dùng để tập luyện lúc này đã bị vây chật kín người đến tặng quà. Từng người xếp hàng đăng ký tặng vật tại bàn, sau đó lại bị khách khí tiễn ra khỏi doanh địa.

Chỉ cần là đến tặng quà, ai đến cũng không cự tuyệt.

Nhưng muốn gặp Hương Ba Vương thì lại là tuyệt đối không thể nào.

Bởi vì hai người Hương Ba có thân hình dũng mãnh từng sát nhập vào top mười ba cao thủ mạnh nhất sẽ 'vẻ mặt ôn hoà' về phía ngươi giải thích, lúc này quốc vương bệ hạ vừa mới chấm dứt trận chung kết, tiêu hao quá lớn, thân thể mệt mỏi đến cực điểm, đang tiến hành nghỉ ngơi, nếu lúc này bị quấy nhiễu, quốc vương bệ hạ nổi giận tuyệt đối sẽ giết người.

Cho dù là người thực lực mạnh như thế nào, có thân phận cao quý tới đâu, cũng chỉ có thể miễn cường rời đi.

Đây chính là tú tài gặp phải quan binh, có lý cũng đành ngậm miệng.

Suốt nửa buổi chiều, người đang phụ trách ghi chép khách tới tặng quà đã viết tới tay mềm nhũn, trước sau cũng đã thay tới mười mấy người, còn nhóm thánh đầu sĩ phụ trách khuân vác lễ vật cũng mệt đến độ cánh tay cứ run lên, cho dù là tham gia đế quốc thi đấu đoàn chiến cũng không có vất vả như vậy.

Mãi cho đến bóng đêm buông xuống, người đến doanh địa tặng quà mới thưa thớt dần.

Cơ hồ nụ cười trên mặt mỗi thành viên Hương Ba đều không có biến mất, miệng đều như bị rút gân, ngay cả “công chúa mắc nạn” hết ăn lại nằm Victoria cũng chủ động chạy đến hỗ trợ sắp xếp lễ vật. Nhìn đám lễ vật này xếp chất chồng như một ngọn núi nhỏ, đôi mắt nàng tròn vẻ tò mò cùng ước ao, nếu không phải lo lắng vị “hắc diện thần” quốc vương bệ hạ đột xuất hiện trách mắng, nàng thật muốn cưỡi giày ra mà nhảy vào trong đám lễ vật này lăn lộn, một bên hô to: "Những lễ vật này đều là của ta, hết thảy đều là của ta…" 

Tới xế chiều, Angela liền cho người cưỡi ngựa mang tin tức đi trước về Hương Ba Thành báo tin.

Nếu một đường thuận lợi, ngày mai lúc mặt trời lặn, cái thành trì nhỏ ở biên cương phía bắc kia sẽ nghênh đón một trận cuồng hoan, đến lúc đó cả thủ đô đế quốc cũng sẽ chấn động. Từ nay về sau, không có nước phụ thuộc trong đế quốc dám cả gan đối kháng cùng Hương Ba Vương, mà những nước phụ thuộc vốn đã kết thù kết oán chỉ sợ giờ đây cũng sẽ tới khom lưng khuỵu gối trước cửa cầu hòa. 

- Đám người Hương Ba này thật là quá vô sỉ.

Đêm tới, một gã quý tộc trung niên làm người cuối cùng tới đại doanh Hương Ba tặng quà rời đi, xoay người nhìn đám người Hương Ba đang vừa hoan hô hỉ hả vừa đóng cửa doanh lại, không khỏi cảm thán một câu.

Mới vừa rồi, lấy thân phận của hắn đã tự mình hạ cố đi kết giao với đám nhà quê này, thế nhưng đám vô sỉ tham lam này tựa hồ không hề hiểu được cái đạo lý có qua có lại mới toại lòng nhau, cả buổi chiều bọn hắn chỉ làm đúng hai việc, một là thu lễ, hai vẫn là thu lễ.

Ngoại trừ hai việc này, hoàn toàn quên luôn chuyện đáp lễ.

Mà đừng nói là đáp lễ, thậm chí đám này còn không cả một khuôn mặt tươi cười hoặc là một lời hứa hẹn với những người đến tặng lễ như hắn, thậm chí Hương Ba Vương đáng ghét tham lam kia còn cố ý trốn biệt tăm biệt tích.

. . .

- A ha ha ha, cảnh tượng hôm nay như vậy, xem ra chỉ đếm tiền thôi cũng phải mỏi tay.

Trong quốc vương đại trướng, Tôn Phi nhìn sổ ghi chép lễ vật mà “Công chúa mắc nạn” Victoria trình lên cũng phải đắc ý cười ha ha. Tuy nói quốc vương bệ hạ tay cầm Horadric Cube có khả năng nghịch thiên hợp muốn phát tài không khó, nhưng nhìn số lượng tài phú kinh người như vậy, cũng phải nhịn không được mà cười ha ha.

Chỉ lượng tài vật nhận trong nửa ngày qua cũng đã vượt qua tài chính mà vương thất Hương Ba Thành thu vào suốt mười năm, tuyệt đối là một khoản lớn kinh người.

Trong quốc vương đại trướng, ngay cả một cao thủ mặt lạnh như Lampard lúc này cũng phải cười dài.

Hương Ba Thành hôm nay bỗng chốc có thể nổi tiếng như vậy, công lao lớn nhất đương nhiên phải thuộc về vị vương giả trẻ tuổi đang đắc ý ngồi trên vương tọa kia, đương nhiên cũng phải kể đến một phần công lao của bọn hắn. Cũng vì ngày hôm nay, bọn hắn đã phải đổ không biết bao nhiêu mồ hôi cùng máu tươi, cho nên chính mắt nhìn thấy sự quật khởi của Hương Ba Thành hôm nay, còn có mình tham dự, khiến bất kể người nào cũng đều cảm thấy một cảm giác tự hào cùng thành tựu tràn ngập trong người. 

Cho dù ngày sau Hương Ba Thành có trở thành siêu cấp đế quốc tung hoành đại lục, quốc vương bệ hạ có vô số cao thủ cùng dũng sĩ nghe lệnh dưới trướng thì loại cảm giác này bọn hắn cũng sẽ không bao giờ có được.

Từ trước đến nay Drogba luôn thô lỗ, hôm nay cũng kích động đến chảy ra nước mắt.

Nếu đổi lại là lúc khác, Pearce tuyệt đối sẽ nắm lấy cơ hội mà cười chết hắn, nhưng lúc này mãnh nam đầu bạc cũng nhịn không được phải nghẹn ngào, hồi tưởng lại buổi chiều đẫm máu nửa năm về trước, lúc Hắc Giáp Quân công thành, hắn đã liều mạng đổi mạng, để đến khi cái chết đã không còn nghi ngờ thì kỳ tích liền phát sinh từ đó, và cũng không ngừng lại…

Chỉ có người Hương Ba đã trải qua đoạn thời gian ăn bữa hôm nay chẳng lo nổi ngày mai hồi đó, mới có thể hiểu giây phút này tại sao lại không thể kìm nổi dòng lệ.

Robben cùng phụ thân - lão Arjen ngồi lẳng lặng, nhìn vào biểu cảm trên mặt mọi người, cũng bắt đầu bị cảm xúc dẫn dắt , không nhịn được mà sóng lòng dâng trào. (Lão Arjen ở đây không phải mang ý tứ mỉa mai không tôn trọng, mà là chỉ tuổi tác để phân biệt Arjen còn trẻ)

- Victoria, ngươi đem lễ vật hôm nay thu được phân làm hai phần, một phần đem phân phát cho toàn bộ tướng sĩ trong doanh trại, mỗi người một phần, phần còn lại chất lên xe ngựa, ta có việc khác cần dùng.
Tôn Phi đem danh sách quà tặng trao lại cho Victoria. Lần đầu tiên cô gái có thân phận không rõ ràng này được an bài một nhiệm vụ. 

Nhưng hiển nhiên là Victoria không có ý thức được rằng giá trị của mình đã được thừa nhận, sự chú ý của nàng hoàn toàn tập trung vào một chuyện khác, hai mắt sáng lên tinh quang, mừng rỡ nói:
- Mỗi người một phần? Vậy có phải ta cũng có phần?

- Chỉ biết tham tài, ngươi rốt cuộc có phải xuất thân công chúa?
Tôn Phi nhíu mày, đối với nữ nhân này quả thực hết chỗ nói rồi.

- Hic!

Victoria ủ rũ cúi đầu hic một tiếng, nước mắt lưng tròng.

Bất quá sau một cái chớp mắt, nàng đột nhiên ý thức được tuy đã bị quốc vương bệ hạ mắng, nhưng chuyện mình được chia phần cũng không bị bác bỏ, nhất thời vui vẻ cầm tờ danh mục quà tặng chạy ra khỏi quốc vương đại trướng, sắp xếp lại lễ vật. Bộ váy đỏ nàng mặc bó sát người, lúc chạy khiến đường cong lộ ra, mơ hồ khiến đôi chân dài trắng nõn dưới tà vày lộ ra, thật sự là mê hoặc lòng người.

Tất cả mọi người đều cười ha ha.

Nữ nhân tự xưng là công chúa này thật sự là một kẻ dở hơi. Trong cả đại doanh Hương Ba, người có thể thể khiến quốc vương bệ bạ bó tay đến lười quở mắng cũng chỉ có một mình nàng thôi.

Tôn Phi cũng chỉ biết lắc đầu.

Tiểu vưu vật tên Victoria này tuy tạm thời còn chưa tra ra lai lịch, thế nhưng khả năng là trời sinh mẫn cảm với kim tiền, lại thêm có lẽ từng có kinh nghiệm về phương diện tài chính nên cũng có vài thủ đoạn, hơn nữa vẫn nói nữ nhân thường cẩn thận, cho nên Tôn Phi cũng yên tâm giao công tác rườm rà này cho nàng xử lý. Dù sao một cô gái nhỏ không hiểu võ kỹ thì dù có chơi trò gì cũng không trốn khỏi bàn tay của quốc vương bệ hạ.

Mà từ đây cũng có thể nhìn ra đa số người trong đại doanh Hương Ba đều chỉ biết đánh đấm, nhân tài thật sự thiếu hụt.

- Bệ hạ, ngài đã có dự định gì về Lang Nha Quân Đoàn vừa mới thành lập chưa ạ?
Lão Arjen vốn luôn trầm mặc đột nhiên cung kính đứng lên hành lễ hỏi.

- Ách… việc này, có ai có ý kiến hay không.

Nhắc với chuyện này, đầu Tôn Phi lại bắt đầu đau nhức, hiểu biết của hắn bất luận là từ kiếp trước hay trong thế giới Diablo đều không thuộc về phương diện quân sự. Để cho một trạch nam kiếp trước, kiếp này mở đầu bằng việc sở hữu ký ức của một thằng ngốc đi thành lập quân đoàn, nói thật chẳng khác gì bảo một thằng nhóc 5, 6 tuổi đi chế tạo máy bay.

- Bệ hạ, ta có vài ý tưởng, xin dâng bệ hạ tham khảo…
Arjen như sớm đã có chuẩn bị, lấy ra một quyển trục trong tay áo.

Đối với cách làm của lão Arjen, những người đang có mặt đều có chút giật mình, thậm chí cả Robben cũng kinh ngạc nhìn phụ thân của mình. Thân là tiểu đội trưởng thánh đấu sĩ, Robben trong khoảng thời gian này luôn cẩn trọng huấn luyện binh lính dưới quyền, thời gian chăm sóc phụ thân cũng ít đi, đương nhiên nguyên nhân là bởi vì những thương tích của phụ thân đang được quốc vương bệ hạ trị liệu mà đang chậm rãi khôi phục, cho nên giờ này hắn cũng ngạc nhiên không biết phụ thân khi nào đã chuẩn bị xong một quyền trục có nội dung nhiều như vậy.

- Từ sau chuyện kia xảy ra, phụ thân đã sáu năm không đàm luận việc quân sự, như thế nào mà hôm nay lại…
Robben nhìn vẻ mặt bình tĩnh của lão Arjen, có thể cảm nhận được cái tâm kiêu ngạo của người phụ thân gầy yếu kia đang dần dần sống lại.

Không khí trong đại trướng nhất thời yên lặng.

Gia nhập Hương Ba Thành vẫn chưa tới nửa tháng, lão Arjen xem như là “người mới”, cũng không có chức vị gì, hôm nay xuất hiện trong quốc vương đại trướng cũng bởi vì thân phận của Robben, hiện tại đề cập tới đề tài này cũng như tự đề cử bản thân mình, nhìn bề ngoài xem ra có vẻ quá kiêu ngạo, nói càng thêm khó nghe chính là không tự biết bản thân mình, thành lập tân quân đoàn đang là chuyện tình trọng yếu nhất trước mắt, quan hệ tới hưng suy ngày sau của Hương Ba Thành, sao có thể tùy tiện giao cho một “người ngoài”.

Mắt Tôn Phi như thiểm điện, đảo qua gương mặt của lão Arjen.

Thần sắc của lão Arjen vẫn tự nhiên như cũ.

Thân thể hơi cong nhưng trầm ổn như tượng đá, hai bên thái dương tóc bạc trắng tăng thêm vài phần khí tức tang thương, trên mặt không ít nếp nhăn, tựa hồ là cuộc sống lưu lạc cùng đôi chân bệnh tật khiến cho ông có vẻ già hơn với tuổi thật, mới năm mươi mà nhìn ngoài tựa hồ phải sáu bảy mươi tuổi, thế nhưng đôi mắt lại sáng ngời không đục, lộ ra một loại cơ trí cùng sự từng trải thế sự tang thương.

Tôn Phi ý bảo thiếp thân thị vệ Torres đem quyển trục màu trắng trình lại đây, mở ra cúi đầu cẩn thận quan sát.

Sau một lúc lâu…

- Đều lui ra ngoài đi.
Tôn Phi nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, lại nhìn mặt lão Arjen một hồi, hướng tới mọi người thần sắc bất đồng mà khoát tay, rồi lại đối với lão Arjen nói: 
- Ngươi lưu lại.

Mặc dù không biết quốc vương bệ hạ tính toán cái gì, nhưng là mọi người đứng lên hành lễ, rất nhanh lui ra ngoài.

Robben có chút lo lắng nhìn nhìn phụ thân, hơi há miệng, cuối cùng không biết nên nói cái gì cho phải, cũng yên lặng lui ra ngoài.

Trong đại trướng nhất thời yên tĩnh trở lại.

- Arjen lão sư, mời ngồi, ta mới chỉ xem hết một phần của quyền trục…
Tôn Phi nhìn thoáng qua lão Arjen, chỉ lão ngồi bên cạnh hắn, sau đó tiếp tục cúi đầu xem quyển trục trong tay, hết sức chăm chú, không có chút nào phân tâm.

Lão Arjen nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nói thật, trước khi gặp được Hương Ba Vương, ông đã không còn bất kỳ hi vọng nào cả, thế nhưng tựa hồ trời xanh sau khi hành hạ cha con ông đột nhiên rủ lòng thương hại, đem một cơ hội thật lớn đặt ở trước mắt của ông.

Ông tin tưởng phán đoán của mình, trải qua bao gian khổ khiến ánh mắt của ông nhìn rất chuẩn xác, như bọn người hôm nay chen chúc đến tặng quà, bọn hắn chỉ nhìn thấy sự huy hoàng của Hương Ba Vương bây giờ, nhưng lão Arjen hai mắt còn nhìn thấy được cả tương lai xa hơn nữa, vị vương giả trẻ tuổi này có tiềm lực không thể tưởng tượng.

Từ ngày đầu tiên đến đại doanh Hương Ba, lão Arjen đã bắt đầu âm thầm quan sát. Trải qua nhiều ngày quan sát như vậy, mắt của ông cơ hồ đã rành mạch thấy được hết ưu điểm cùng khuyết điểm của Hương Ba Thành.

Ưu thế của Hương Ba Thành là có một một vị vương giả trẻ tuổi võ lực cá nhân hơn hẳn người thường, có mị lực kinh người cùng tiềm lực vô cùng lớn. Đương nhiên, những dũng sĩ không sợ chết dưới trướng Hương Ba Vương cũng là một trong những nguyên nhân khiến lão Arjen xem trọng Hương Ba Thành.

Mà khuyết điểm ở chỗ, Hương Ba Thành dù sao cũng chỉ là một thành nhỏ ở biên cương, diện tích lãnh địa cũng nhân khẩu sẽ hạn chế Hương Ba thành tiếp tục phát triển. Nhất là tại đại lục mà mưu, dương mưu, võ giả, cường giả, ma pháp, đấu khí tung hoành, thiên tài lớp lớp như Azeroth, chỉ dựa vào thực lực cá nhân cùng trên dưới 100 dũng sĩ, chuyện có thể sống bình yên hoàn toàn là mơ hão.

Hơn nữa một cái quốc gia chân chính thì cần không chỉ vũ lực mà còn cả trí lực sánh vai mới được.

Mà trước mắt Hương Ba Thành không thiếu nhân tố vũ lực, cái thiếu chính là nhân tố trí lực, có mãnh tướng nhưng không có trí tướng chỉ huy hành quân đánh giặc, không có nhân tài quản lý quân sự cùng chính sự chính là điều lão Arjen nhận thấy.

Đương nhiên, lão Arjen cũng sẽ không vì vậy mà xem nhẹ Hương Ba Vương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.