- Trận tranh tứ cường thứ 2… Nhất Kiếm thắng!
Trọng tài tiến tới gần quan sát Ngân Giáp Cuồng Sĩ mặt mày tái nhợt một chút rồi đứng lên, đưa ra phán quyết cuối cùng, rồi làm dấu cho người Paolo quốc nhanh chóng cứu chữa cho vương tử Ngân Giáp Cuồng Sĩ của bọn họ. Nguyên lai hắn dù đã bị thương rất nặng, thần trí mê man nhưng vẫn chưa chết.
Dưới đài bấy giờ nhảy lên mấy thân ảnh, người cầm đầu có tuổi gần năm mươi, thân thể cường tráng, đầu đội vương miện màu vàng, thần sắc nghiêm túc, không giận tự uy, chẳng phải ai khác mà chính là lão quốc vương của Paolo quốc, hắn phất tay cho các y sĩ và ma pháp sư nhanh chóng trị liệu cho Ngân Giáp Cuồng Sĩ đang bên bờ sinh tử.
Nhất Kiếm chậm rãi cất kiếm ra sau lưng, lau vết máu trên mu bàn tay, nhìn về phía khách quý đang xem trận chiến, ánh mắt chiếu vào Hương Ba Vương, đột nhiên hỏi:
- Vì sao phải nhúng tay?
- Hắn khen ta thì ta cứu hắn.
Tôn Phi cười ha ha, không hề che giấu việc mình vừa làm:
- Thật ra cũng giống với việc hắn mắng ngươi thì ngươi muốn giết hắn vậy.
- Đây là trận chiến mà đế quốc chủ trì, sao người dám làm vậy?
Nhất Kiếm kiên nhẫn hỏi.
- Trận đấu đã phân thắng bại ta mới nhúng tay, đây cũng không xem là phá hỏng trận đấu.
Tôn Phi đồng dạng kiên nhẫn trả lời.
Đương nhiên nếu chỉ đến đây có lẽ mọi chuyện sẽ êm xuôi, nhưng câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-vuong-van-tue/3299112/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.