Ta là Hương Ba Vương
Trước kia lúc mỗi lần Tôn Phi nói ra những lời này, đều cảm thấy mình hết sức phong cách, nói huyễn hoặc một chút, giống như có một loại cuồng phong mãnh liệt như trong truyền thuyết, một câu thốt ra, có cả thiên hạ, so với mấy tiết mục kinh điển kiếp trước kiểu như hoàng đế đi vi hành gặp ác rồi có tùy tùng đột nhiên hét lớn "hoàng thượng giá lâm" còn oai phong hơn. Nhưng không biết vì cái gì, vào lúc này, cùng một câu nói ra, Tôn Phi lại có cảm giác không ngẩng đầu lên được.
Mà lão nhân Zola lúc này lại rõ ràng ngây dại rồi.
Diễn cảm vốn là mê mang, tiếp theo kinh ngạc, sau đó rung động, cuối cùng là vui mừng khôn xiết, mà rất nhanh lại hóa thành một cỗ ủy khuất cùng hưng phấn khó nói lên lời, lại giống như tiểu hài tử sau khi bị người khi dễ thấy được phụ mẫu thay mình làm làm chủ, ôm đùi Tôn Phi khóc lên.
- Ô ô ô ô...
Đây là một loại cảm xúc bị đè nén tới cực hạn đột nhiên bộc phát.
Thanh âm của lão nhân khàn khàn tắc nghẽn, giống như đầu lưỡi bị cắt đứt rời của hắn vẫn chưa dài ra được, thanh âm như đông cứng từ trong cổ họng đi ra, giống như ngàn vạn dặm đê điều Trường Giang và Hoàng Hà vỡ toác, lại giống như hàng trăm mét tường thành dưới lực va chạm cực lớn ầm ầm sụp đổ, Tôn Phi vẫn luôn rất ghét đàn ông chảy nước mắt, nhưng không biết vì sao, vào lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-vuong-van-tue/3298963/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.