Chương trước
Chương sau
Nước sông vẫn cuồn cuộn chảy, gió lạnh từ từ thổi.

Liên quân cửu quốc đến cách bờ Nam sông Zuli chừng trăm thước thì dừng lại, đội hình có vẻ hỗn loạn, tiếng ngựa hí loạn xạ không ngừng, cước bộ cũng không đều, sau khi dừng lại thì dựng lên mấy lá cờ cong vẹo, mấy tên kỵ sĩ trước đội hình vẫn kiêu ngạo ra vẻ như thiên nga chưa nhiễm khói lửa bụi trần, cho dù là người không thông thạo quân sự cũng có thể nhìn ra đây là một đạo quân ô hợp, so với Hắc Giáp Quân kỷ luật sâm nghiêm tiến thoái như sơn như hải lúc trước thì khí thế kém xa, thậm chí đám người này rất khó có thể khiến người ta coi là một đội quân chính quy.

Nhưng là, đám ô hợp này lại vô cùng tự tin với thực lực của mình.

- Một lần công kích là có thể phá tan Hương Ba Thành, bắt tên tiểu quốc vương Alexander ngu xuẩn quỳ xuống chịu phạt!

Quốc vương Shehua quốc thúc ngựa giơ roi, khí phách hăng hái.

- Truyền mệnh lệnh của ta, sau khi phá xongHương Ba Thành thì bắt toàn bộ nam nhân cao lớn bán làm nô lệ, giáo huấn thật tốt cái quốc gia tà ác này!

Quốc vương Chanba quốc hưng phấn không thôi, phía sau hắn binh lính đã sớm chuẩn bị cũi sắt cùng dây cáp để chở nô lệ.

- Ta muốn để cho tên tiểu quốc vương chết tiệt kia phải quỳ dưới ngựa của ta cầu xin, nghe nói hắn có một vị hôn thê dáng vẻ không tệ, hắc hắc, có lẽ cũng nên thuộc về hậu cung vương quốc Luneng ta, mặc ta tha hồ hưởng thụ…

Đại vương tử Luneng quốc xốc lại mũ giáp trước mặt, ánh mắt lộ ra nét cười dâm đãng.

- Ha ha ha ha!

Nghe thấy Vương tử Luneng quốc nói vậy, toàn bộ nam nhân đều hiểu ý mà phá lên cười.

Phía sau đám quốc vương này, nhóm binh sĩ thô lỗ giơ cao đao kiếm cùng trường thương trong tay cười lớn, châu báu của cải cùng nữ nhân từ trước đến nay chính là thứ cổ vũ khích lệ tốt nhất đối với binh lính.

- Bất quá, ta đề nghị nên cho Hương Ba Thành một cơ hội, phái người qua truyền lời để cho bọn chúng trong một phút đồng hồ phải lập tức buông cầu treo xuống đầu hàng, thả các hoàng tử bị chúng giam cầm bao lâu nay ra, nếu không, hôm nay cho dù liều mạng bị đế quốc trừng phạt, chúng ta cũng sẽ khiến cho quốc gia tà ác này biến mất khỏi lãnh thổ Zenit đế quốc.

Thành chủ Chishui thành liếc mắt đảo qua từng quốc vương bên cạnh, không nhanh không chậm nói.

Cường đại nhất trong liên quân chính là Chishui thành.

Đội ngũ của Chishui thành có khoảng sáu trăm người, là đội ngũ đao thương chỉnh tề nhất trong chín nhánh, sĩ khí cao ngất, trong đó thậm chí còn có một chi tự xưng là "gót sắt Viêm thần" gồm một trăm kỵ binh mặc trọng giáp. Dưới thân đám kỵ sĩ, toàn thân che phủ bởi hắc sắc thiết giáp là tứ giai ma thú - Liệt Diễm thú, ngoại hình cực giống chiến mã, đỉnh đầu có gai nhọn, nghe đồn là hậu duệ đời sau của thánh thú Độc Giác thú, trời sinh chạy nhanh như gió, hơn nữa có thể mang nặng kinh người, tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất để làm thú cưỡi cho kị binh..

Nghe nói sở dĩ Chishui thành có nhiều Liệt Diễm thú như vậy là bởi vì lão quốc vương đời trước của Chishui thành gặp vận *** chó, đụng phải một dong binh đoàn cỡ lớn đang gặp nạn, tiếp đó lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà lấy giá thấp thu mua hơn bốn mươi con Liệt Diễm thú còn non, qua hơn hai mươi năm tỉ mỉ đào tạo phát triển cho tới hôm nay mới tạo ra hơn một trăm con trưởng thành, đây cũng là nguyên nhân giúp cho Chishui thành dù không có nhiều cường giả trấn thủ nhưng vẫn có thể đạt tới đẳng cấp nước phụ thuộc cấp 3, nghe nói ngay cả hai vị hoàng tử của Zenit đế quốc đang tranh giành ngôi vị là Arshavin và Domingos cũng đã phái người đến thành Chishui tạo quan hệ, lôi kéo vây cánh cũng chính bởi vì coi trọng binh đoàn "gót sắt Viêm thần" chỉ có trăm người này.

"Gót sắt Viêm thần" chỉ một người một ngựa cũng đã nặng ít nhất năm sáu trăm cân, rong ruổi như gió, nếu để cho bọn chúng toàn lực chạy trên bình nguyên rồi lao tới một tòa thành nào đó, chỉ tính lực va đập cũng có thể đánh bay tường thành, trong truyền thuyết, đội ngũ kỵ binh vũ trang này có lực chiến đấu vô địch trong hơn sáu mươi nước phụ thuộc cấp ba của Zenit đế quốc.

Thấy quốc vương Chishui thành chỉ trích, tuy rằng các quốc vương những quốc gia khác cũng có phần khó chịu, nhưng nắm tay chính là quyền nói chuyện, phần lớn đồng ý kế hoạch này. Duy chỉ có quý tộc ma pháp sư lúc trước bị đợt vũ tiễn của Hương Ba Thành dọa cho sợ tới mức tè ra quần kia là không đồng ý, kêu gào rằng nên tấn công phóng hỏa đốt thành, biến Hương Ba Thành thành bãi tro tàn, bất quá liên quân này hiển nhiên tâm tư không giống nhau, đều tự làm theo ý của mình, nhưng không phải ai cũng ngu ngốc, thấy được địa thế hiểm trở của Hương Ba Thành thì tất cả đều sinh lòng bảo tồn thực lực của chính mình, mặt ngoài xu nịnh tên tiểu quý tộc ma pháp sư đến từ đế đô St. Petersburg này, nhưng là ai đi nữa thì cũng không chân chính nghe hắn sai bảo.

Nhưng điều khiến liên quân bất ngờ chính là, không cần đợi bọn hắn phái ra sứ giả truyền lời, đột nhiên một tiếng động lớn do dây cáp va chạm truyền đến, đã thấy Hương Ba Thành chủ động hạ cầu treo xuống, ầm ầm một tiếng, cây cầu sắt cao mười thước nặng nề mà dứt khoát đập lên mặt bờ đá phía Nam, bụi mù tung lên, tựa như một đầu Cự Long thần thánh khủng bố đột nhiên đáp xuống trên mặt cầu.

- Cầu treo buông xuống…. Chẳng lẽ bọn chúng chưa đánh đã sợ chết khiếp, bị dọa tới mức đầu hàng ngay?

Có một tên quốc vương kiêu ngạo cười hắc hắc nói.

Khói bụi tán đi. truyện được lấy tại truyentop.net

Liên quân kinh ngạc phát hiện nhiều đội binh lính Hương Ba Thành từ trên cầu bước đi chỉnh tề dần tiến tới bờ sông, đi đằng trước là hai mươi binh sĩ mang khiên chắn, hai người một tổ giữ một cái tinh thiết tháp thuẫn cao chừng ba thước, tiếng bước chân trầm nặng, từng bước dậm xuống đều có thể giẫm ra một dấu chân thật sâu, nhìn thấy giáp thuẫn như mấy cánh cửa thép cực lớn kia, chín tên quốc vương cùng đám binh lính phía sau bọn họ lúc trước còn kiêu ngạo reo hò kia đồng loạt rùng mình, cảm thấy vầng thái dương có chút rét lạnh.

Phía sau hai mươi binh sĩ cầm thuẫn bài là năm mươi cung tiễn thủ.

So sánh với hai mươi binh sĩ cầm khiên khí thế dọa người đi trước kia, năm mươi cung thủ này lại không có điểm nào đặc biệt, thậm chí trên người ngay cả áo giáp cũng không có, quần áo kì quái bó sát người, trên vai khoác một tấm da thú đã bị mài tới đen nhánh, trường cung sau lưng hơi lớn một chút, so với trường cung bình thường lớn hơn một vòng, mỗi người mang theo chừng khoảng một trăm mũi tên sau lưng.

- Số lượng cung tiễn thủ như vậy thực không đủ nhét kẽ răng, binh lính của ta mỗi người chỉ cần vung một kiếm bọn chúng chắc chết sạch… Ha ha, Hương Ba Thành thật là bủn xỉn keo kiệt a, lại không biết xấu hổ mà ra tay như vậy!

Đại vương tử Luneng quốc khinh thường bĩu môi, phía sau hắn đám binh lính cười lớn đồng thời huơ huơ đao kiếm trong tay phụ họa.

Phía đối diện, Hương Ba Thành vẫn tiếp tục bày trận.

Đằng sau đám cung tiễn thủ là hơn ba mươi tráng hán, trên người cũng không có chút áo giáp nào, khoác lên những chiếc áo vải bố đủ kiểu, so sánh với giáp trụ sáng loáng của binh sĩ liên quân thực sự giống như quý tộc cùng tên khất cái, nhưng vũ khí trong tay mấy cự hán lại có chút kinh khủng - mỗi người nắm trong tay một chuôi cự phủ dài khoảng hai thước, phủ nhận (lưỡi búa) to lớn khoa trương tựa như cánh cửa, dưới ánh sáng mùa thu lóe hàn quang chói mắt, những chuôi cự phủ này tạo hình thực sự rất khoa trương, nếu tính mỗi chuôi đều do hắc thiết tạo thành mà nói thì nó đã nặng ít nhất ba bốn trăm cân, binh lính bình thường đừng nói là dùng nó để giết địch, cho dù muốn xách lên đã tốn hết sức bình sinh.

- Nga, làm sao có thể? Chắc chắn kia chỉ là đồ gỗ được sơn màu đen rồi nhuộm bạc một chút thôi, nhất định là giả!

Quốc vương Hei Shui quốc bị hù cho sợ hãi, thì thào tự nói như bị động kinh.

Ý kiến của hắn lại được mọi người đồng ý tán thành, thậm chí ngay cả phong hệ ma pháp sự cao ngạo kia cũng nói:

- Nhất định là giả, chỉ có tên ngốc mới bị bọn chúng tạo hình như thế lừa gạt, haha, ta xem, có lẽ ngay cả mấy tấm giáp thuẫn đằng trước kia cũng chắc chắn là giả, khẳng định chỉ là bó củi sơn lên thôi!

Tuy rằng nói thế, nhưng gần như toàn bộ sĩ khí bên phía liên quân đã bị sự dũng mãnh của Hương Ba Thành làm ảnh hưởng, tựa như một ngọn lửa đang điên cuồng bốc cháy thì bị dội một chậu nước lạnh, ít nhất lúc này đã không còn người nào dám kêu gào xung phong nữa, đều do dự đứng nguyên tại chỗ.

Theo sát phía sau nhóm đại hán vạm vỡ là năm mươi binh sĩ bày trận chỉnh tề.

Nhóm người sau cùng này lại càng kém cỏi hơn nữa, so với đồng bạn đi trước thì yếu hơn không ít, ngay cả vũ khí trong tay cũng tạp nham, có người có nửa thanh đao, có người cầm trường côn màu sắc không đồng nhất, người khác lại cầm theo hai thanh kiếm loang lổ, người dùng búa gỗ, người lại dùng cây búa chuyên dụng của thợ rèn… Trận hình nhìn qua cũng thấy lộn xộn, dáng người chiều cao không đồng nhất, cũng không cường tráng, thoạt nhìn không giống như binh lính chiến đấu, mà lại giống như một đám nông phu thô bỉ đến quan chiến.

- Ha ha, nhìn xem a, lúc này rốt cuộc cũng lộ chân tướng a, đây mới là tiêu chuẩn chính xác của cái Hương Ba Thành nhỏ bé!

Có người khinh miệt trào phúng.

- Chỉ là một đám nông phu… Chiến đấu cùng một đám địch nhân như vậy, thực sự là vũ nhục binh sĩ chúng ta!

- Quốc gia như vậy, cũng không cần tồn tại nữa.

Những người đứng đầu liên quân nhanh chóng lạc quan lên, dương dương tự đắc, nhìn Hương Ba Thành diễn quân như trò hề.

Đúng lúc này, trên cầu xảy ra biến hóa...

Một đội ước chừng hai mươi người xếp thành một đội hình mũi nhọn chậm rãi di chuyển ra phía ngoài, mỗi một người đều mặc trên mình một bộ trọng trang kỵ sĩ giáp, thoạt nhìn bộ giáp trụ này khiến bọn họ bước đi tập tễnh, di chuyển rất gian nan, đi một bước nghỉ ba bước, bộ dáng tựa như thở hổn hển, xem ra giáp trụ còn chưa phát huy tác dụng bảo vệ chủ nhân thì đã đem chủ nhân của nó tra tấn kiệt lực.

- Nga, trời ạ.. Ta nghĩ cái tên quốc vương vủa bọn chúng nhất định đã điên rồi, lại có thể để cho bộ binh mang trọng giáp của kị binh xông ra…

Quốc vương Chishui thành phá lên cười, hắn nhìn lại hơn trăm kỵ binh trang bị đầy đủ phía sau mình mà cười to hơn, trong tiếng cười tràn ngập sự khinh thường, so sánh hai bên giống như nhật cấp tôn giả cùng tên khất vậy:

- "Gót sắt Viêm Thần" của ta chỉ cần thời gian một lần hô hấp là có thể biến bọn chúng thành một đống sắt vụn!

- Thật là đáng tiếc, hơn hai mươi bộ trọng giáp dành cho kỵ sỹ kia thoạt nhìn cũng không tệ lắm, vậy tất cả sẽ là của ta!

Quốc vương Shenhua quốc thể hiện rõ sự thèm muốn, ai nấy đều nhận thức giáp trụ này là đồ tốt, nếu trang bị trên người kỵ binh tuyệt đối có thể tạo nên một tiểu đội mũi nhọn.

- Ai giành được trước thì sẽ thuộc về người đó!

Đám quốc vương khác hai mắt tỏa sáng, một khối thịt béo như vậy sao có thể dễ dàng chia sẻ.

Nhưng bọn chúng không biết rằng, ở phía đối diện xa xa, khi thấy hơn trăm tên kỵ sĩ võ trang đầy đủ trong binh đoàn Chishui thành, Tôn Phi đại nhân - người vừa mới nghe tin tức mà đến từ hang đá ở hậu sơn sau khi hưởng thụ giâyy phút tiêu hồn, cũng đang chảy nước miếng mà kêu gào:

- Oa ha ha ha, thật tốt quá, không ngờ có tới hơn trăm con Liệt Diễm thú, đều là của ta, của ta, ha ha ha, truyền đạt mệnh lệnh của bổn vương, nhất định phải tranh thủ bắt sống…. Mấy tên quốc vương đó cũng thật nhiệt tình a, ta chỉ muốn bọn chúng bồi thường chút tiền vàng là tốt rồi, ai ngờ lại chủ động dâng trang bị tới cửa a!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.